Ở Giữa Sống Chết
*Lần đầu tiên trong đời, Tôn Ân hy vọng bản thân chưa từng sáng lập Thiên Sư đạo.
Con thuyền buồm nhỏ chở lão tiến thẳng vào hải cảng của đảo Ông Châu, trước mắt hiện ra hàng trăm chiến thuyền lớn nhỏ, tinh kỳ như biển, cuồn cuộn bay trong gió, cùng với mặt biển phẳng lặng cùng tôn lên một khung cảnh kỳ thú, cảnh tượng thật hùng tráng.
Tiếng hò reo kêu gọi nhau đầy vui sướng chợt nổ ra vang dậy thấu trời xanh, mọi giáo đồ Thiên Sư quân đang cung kính chực tại ven bờ đều nhất loạt phủ phục quỳ xuống đất mà lạy, mồm hô vang Thiên Sư.
Tôn Ân lại hoàn toàn không có chút tâm tình nào mà hòa mình vào trong bầu không khí dạng này. Nhận thức của lão đối với Ngũ Đẩu Mễ giáo, bắt nguồn từ người chú ruột Tôn Thái, cũng chính Tôn Thái tự thân ra mặt khẩn cầu đạo gia đệ nhất nhân lúc đó là Nhàn Vân thu nhận lão làm đệ tử, truyền cho công pháp vô thượng của đạo gia.
Điểm hấp dẫn lão nhất ở Ngũ Đẩu Mễ giáo chính là hai lý tưởng "Hoàng Thiên Thái Bình và "Vũ Hóa Phi Thiên". Lý tưởng trước ám chỉ đạo trị quốc giữ cho quốc gia hòa bình hưng thịnh, còn lý tưởng sau lại là phép tu đạo phá bỏ mọi mê muội mà xuất thế.
"Thiên tham nhân sinh, địa tham nhân dưỡng, nhân tham nhân thi"*. Bậc làm vua phải ứng theo đạo đối nhân xử thế, phải phân chia công bằng tất cả tài phú, lấy "Thái Bình" để trị quốc, dưới khí vận chuyển biến "Thương thiên dĩ tử, hoàng thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-hoang-truyen-thuyet/769777/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.