Bảy năm sau…
Người ta nói thời gian là thứ vô tình nhất vì nó cứ trôi đi mãi mà không bao giờ dừng lại. Tuy nhiên, thời gian đi qua sẽ kéo theo nỗi đau của con người đi theo nhưng cũng để lại trong lòng họ không biết bao nhiêu vết thương đã từng trải. Ngày mà thời gian dừng lại và không trôi đi nữa thì đó là ngày con người rời khỏi thế gian.
Thời gian trôi đi sẽ làm thay đổi mọi thứ, cả con người cũng vậy. Minh chứng cho lời nói đó là em. Em từ một cô bé tám tuổi ngày nào mà bây giờ đã trở thành thiếu nữ tuổi mười lăm. Với đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao và khóe môi chúm chím, với mái tóc đen nhánh dài ngang lưng và làn da trắng mịn màng như sữa, em quả thật có thể làm cho các chàng trai phải điêu đứng khi liếc nhìn. Tuy bề ngoài em thay đổi nhưng phẩm chất bên trong con người em thì mãi mãi vẫn thế. Em vẫn ngây thơ và ngốc nghếch như ngày nào, vẫn bị họ hành hạ mà chỉ biết im lặng chịu đựng chứ không dám phản kháng. Và ở tuổi mười lăm này, cuộc đời em sẽ bước sang một trang giấy mới.
Em sẽ không ở gian nhà bếp nữa mà sẽ dọn đến một nơi ở mới hơn. Nơi đó tuy không có nhiều người và em sẽ không bị hành hạ thường xuyên như ở gian nhà bếp. Nhưng đó là một nơi mà em không bao giờ muốn đặt chân đến dù chỉ là nửa bước. Đó là nhà hắn.
Hắn năm nay cũng đã mười chín tuổi rồi, phải đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-khoc/938251/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.