Ngô Dịch vội vàng xua tay: ""Đương nhiên không sợ, anh về sau sẽ không gặp hắn ta nữa, chuyện này em vẫn có thể xử lý được.""
Hạ Duy Đình có phần suy yếu, xoa trán, không vui không giận, chỉ hỏi: ""Còn có chuyện gì?""
""Không, không có gì."" Ngô Dịch khó xử, quay đầu nhìn nhìn: ""Thật ra hôm nay không phải chỉ có mình em đến, cả Giang Khương cũng đến nữa.""
Phòng bệnh mới là phòng riêng, giường bệnh đặt phía trong, ở ngoài là khu vực tiếp khách, có sofa, ti vi, lò vi sóng,.. đầy đủ tiện nghi, Giang Khương ngồi trên sofa kiên nhẫn chờ anh tỉnh.
Cô hôm nay mặc bộ phục trang màu vàng nhạt, tóc dài buộc sau đầu, từ xa đi tới, Hạ Duy Đình không nhìn thấy, mãi đến khi cô đã đứng trước mắt, anh mơ hồ thấy hình bóng mờ ảo.
Anh hỏi: ""Hôm nay sao không mặc màu đỏ? Tóc cũng buộc lên rồi?""
Khi người đàn ông hỏi phụ nữ như vậy, ít nhiều cũng khiến người khác suy nghĩ. Ngô Dịch nháy mắt đầy ái muội với Giang Khương, mỗi ngày cùng nhau làm việc, thật ra cậu đã lặng lẽ ""chèo thuyền"" đôi trai tài gái sắc này, mà không, Giang Khương đâu chỉ có ngoại hình, năng lực làm việc cũng vô cùng cao, nhất định có thể làm người nội trợ hiền thục.
Hào môn Hạ gia, cưới người phụ nữ như vậy, sao lại không môn đăng hộ đối?
Giang Khương cũng không trốn tránh tình cảm mình dành cho Hạ Duy Đình. Nếu là ngày thường nghe Hạ Duy Đình hỏi thế, có lẽ cô cũng không khỏi vui mừng trong lòng. Suy cho cùng, ai lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/biet-chang-tuong-tu-tan-xuong-cot/1437737/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.