Kiều Diệp đi đến cầu thang bệnh viện, không khí quạnh quẽ ảm đạm, cô rốt cuộc cũng gian nan tìm thấy thanh âm của mình: ""Ừ, tôi đây.""
""Em sao vậy, lúc nãy đi đâu?""
""Tôi đang ở bệnh viện, vừa rồi tín hiệu không tốt lắm, hiện tại đã ổn rồi, anh có gì thì nói đi!""
Hạ Duy Đình nhíu mày thật sâu: ""Giọng em làm sao vậy, khóc?""
Kiều Diệp ngửa đầu khịt mũi: ""Không có, tôi bị viêm mũi dị ứng. Bên ngoài nổ pháo nhiều quá, mùi nitrat rất khó chịu, cho nên tôi liên tục hắt hơi mấy cái.""
""Tật xấu của em đúng thật không ít."" Hạ Duy Đình ngẩng đầu nhìn bầu trời: ""Thời gian không còn sớm, mau lái xe đến đón tôi.""
""Đi đâu?""
""Còn có thể đi đâu nữa, về Gia uyển.""
Kiều Diệp còn muốn hỏi thêm nhưng anh đã cúp điện thoại.
Đồng hồ chưa điểm 0 giờ, đêm 30 vẫn chưa trôi qua, anh nói có thể sẽ ở lại Duy viên 3 ngày, không nghĩ tới lại về sớm như vậy.
Tài xế đã nghỉ, Kiều Diệp không lái chiếc Mulsanne đen mọi ngày Hạ Duy Đình hay đi, cô lái một chiếc BMW 7 màu sâm panh.
Đường thành phố hiếm có ngày vắng vẻ như đêm 30, hơi ẩm từ cơn mưa ban ngày còn lưu vết trên mặt đường, phản chiếu những sắc màu rực rỡ. Thế nhưng lại không có người thưởng thức.
Kiều Diệp lái xe rất nhanh, hóa ra tốc độ thật sự có thể khiến người khác đạt được khoái cảm, đem những buồn bực trong người phát tiết ra ngoài.
Hạ Duy Đình đứng ở cửa Duy viên, cách một cửa xe mà quan sát cô:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/biet-chang-tuong-tu-tan-xuong-cot/1437801/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.