Cô thấy trong mắt anh có lệ, lấp lánh như những vì sao vụn vỡ: ""Anh còn không hiểu ư? Vô công bất thụ lộc, mẹ em muốn bước vào cánh cửa của Diệp gia, hưởng thụ nửa đời sau vinh hoa phú quý, lấy cắp bí mật thương nghiệp của Hạ thị chính là mục tiêu của bọn em, chỉ có thể thành không thể bại. Thật ra em cũng có chút tâm tư... Khi đó em nghĩ, mình rốt cuộc cũng có cha, sinh nhật cũng được người xoa đầu tặng quà, Tết đến cũng có thể ngóng ông ấy về....""
Nước mắt cô tuôn trào, bỏng rát. Hạ Duy Đình tức giận, người hơi run lên: ""Em biết tôi đối xử với em như thế, vậy mà em chỉ một lòng đi kiếm công trạng? Mẹ con hai người lên kế hoạch từ lâu rồi, từ khi Hạ thị vừa mới chú ý đến Diệp gia, hai năm bên tôi, có phải mỗi ngày em đều chỉ nghĩ đến làm thế nào để ăn cắp mà không bị phát hiện? Vậy còn tôi? Nếu người thu mua Diệp gia không phải là Hạ thị, không phải là tôi..... Có phải hay không với em mà nói.... Đối phương là ai cũng không quan trọng?""
Kiều Diệp lắc đầu: ""Không... không phải như vậy...""
""Vậy thì thế nào?"" Hạ Duy Đình giữ chặt tay cô: ""Dụng tâm lương khổ, chỉ cần đối phương có thể giúp em đạt được mục đích, em đều không oán trách mà hiến thân, không đúng sao?""
Đáp án quả thực rất sinh động. Hóa ra không phải bởi vì yêu anh, mà chỉ vì anh vừa lúc xuất hiện, mang theo thân phận CEO Hạ thị, nắm trên tay sinh mệnh của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/biet-chang-tuong-tu-tan-xuong-cot/1437803/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.