Học đường này rất giống phòng học hiện đại, rộng mở sáng ngời. Đầu tiên là bàn của phu tử, hai bên có hai câu đối, bên dưới còn có án thư. Phía dưới là mười tám án thư, chia làm hai dãy, mỗi bên chính cái. Án thư này dài hơn bàn học hiện đại nhiều, cũng lớn hơn, trên có đặt bút mực.
Mọi người còn đang hiếu kỳ xem xét thì ngoài cửa xuất hiện một lão giả chừng sáu mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, đó chính là Trương phu tử. Đi sau hắn còn có một nam hài khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, tay cầm sách, có lẽ là bài học của mọi người.
Quả nhiên, sau khi mọi người đứng lên hành lễ, Trương phu tử phát biểu vài lời xong thì nam hài kia liền bắt đầu phát sách cho mọi người.
Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn ba chữ Tam Tự Kinh, trong lòng như có cuộn song ba đào. Kiếp trước nàng xuất thân là thế gia giáo sư, gia gia, phụ thân, mẫu thân đều là giáo sư cho nên từ năm bốn tuổi nàng đã thuộc làu cuốn sách này. Không ngờ xuyên đến đây, nàng còn phải đem cuốn sách này học lại từ đầu. Nàng cố kiềm chế suy nghĩ không biết cha mẹ sẽ thế nào sau khi biết mình bị tai nạn xe cộ mất đi, đưa tay lật cuốn Tam Tự Kinh, nhìn nội dung quen thuộc bên trong, hai mắt không khỏi mờ lệ, hoàn toàn không để ý Tô Tiểu Thư ở bên cạnh đang kinh ngạc nhìn nàng.
Đối với các nữ hài tử chưa từng sờ qua giấy bút, Trương phu tử cực kỳ kiên nhẫn, đọc sáu từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/biet-vi-ky/2251322/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.