Cuối cùng, Tân Quân Dao vẫn đè tức giận xuống, nói với Lâm Trạch Dương nói: “Manh Manh thích nhất là uống sữa bò của hãng Meanson, anh đi mua cho con bé đi, đừng có ồn ào nữa”
Đứa nhỏ đã lớn bao nhiêu tuổi rồi, Tân Quân Dao làm gì còn có sữa nữa chứ, Tân Quân Dao cảm thấy Lâm Trạch Dương đang trêu chọc cô thì có.
Trời đất chứng giám, lúc này Lâm Trạch Dương thật sự không hề đùa giỡn Tân Quân Dao, sở dĩ anh vẫn luôn nhìn chăm chằm Tần Quân Dao, là bởi vì anh đang chìm trong tự hỏi.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ, Tân Quân Dao thân là một sát thủ bậc cao, không chỉ phải thường xuyên đối diện với nguy hiểm, đã vậy còn nuôi thêm một đứa bé, thật sự quá lợi hại, trong lòng anh lập tức sinh ra một tia kính nể, cảm thấy nếu đổi lại thành mình có lẽ sẽ không làm được chuyện này.
“Cô chỉ đạo ai vậy? Đứa bé này là con của Lâm Trạch Dương hay gì? Sao cô lại sai sử Lâm Trạch Dương chứ? Cô cho rằng cô nói đứa bé này là con của Lâm Trạch Dương thì chính là Lâm Trạch Dương sao?” Lý Tuyết Tinh nhìn mà ngứa mắt, thái độ của Tân Quân Dao quá kiêu ngạo, giống như cả thế giới đều thiếu nợ cô ta 250 đồng không bằng.
Khí chất của Tân Quân Dao vốn đã thiên về lạnh lùng, lúc. này tâm tình cô lại không tốt, cho nên cũng tức giận mà nhìn về phía Lý Tuyết Tinh, giống như một nữ vương cao cao tại thượng đang nhìn về phía thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/binh-vuong-than-cap-hoa-tien-tuu/2685723/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.