Người ta bảo thứ đáng sợ nhất là người con gái chìm đắm vào tình yêu và trở nên mù quán.
Từ yêu đến hận khoảng cách đó rất gần nhau. Có thể hôm nay yêu đậm sâu, ngày mai là cái gai trong mắt của nhau. Nhưng nên biết rằng hận tức là yêu và càng hận thì càng yêu.
Sáng tại lớp học, tất cả đã có mặt đầy đủ còn vắng Anh Kiệt và Tiểu San.
- con Tiểu San này nó đi đâu ấy nhỉ không thèm điện thoại báo cho tụi mình một tiếng_ Tiểu An ngồi chống cằm miệng lải nhải, nhỏ còn chưa thấy mặt Tiểu San thì vẫn còn nói. Tuấn Anh đưa hộp sữa cho cô. Chu đáo đến thế cơ.
- chẳng phải hôm qua nó nhắn tin bảo ngủ lại nhà anh Kỳ còn gì! mày khéo lo_ Tiểu Đan nghe nhỏ lằng nhằng mà cũng phát mệt. Tiểu San đã báo như thế thì hoàn toàn yên tâm rồi, ai chứ anh Kỳ sẽ không để ai đụng đến cọng tóc của Tiểu San.
Vừa nhắc Tào Tháo thì có ngay, hai nhân vật còn lại từ cửa xuất hiện, họ đang tay trong tay ung dung sải bước. Tất nhiên điều đó đập ngay vào mắt đám kia và xóm bà tám xung quanh.
Bọn nó thì nhìn muốn lòi con mắt ra ngoài.
- TIỂU SANNNNNNNN!!!_ đâu đây một luồng mạnh thổi ngang làm cây rụng lá, chim bay mất. Con người phải bám trụ vững vàng để không bị cuống theo chiều gió. Thế mới biết chất giọng của Tiểu An nhà ta khoẻ như thế nào và độ nguy hiểm của nó ra sao.
- ai kêu tôi đó có tôi đây?_ chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-ba-tieu-thu-rac-roi/1787838/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.