Diêu Phỉ Vũ ngủ không sâu, Ai Cập vừa hừng sáng, ngày mới có chút tờ mờ cô đã tỉnh, phát hiện tối qua không có gặp ác mộng, bình thường đứng lên đều là đầu đầy mồ hôi, áo gối đều ướt đẫm. "Chà... Khí trời tốt." Bữa sáng gió lạnh chưa hết, như tắm gió xuân. Trong lòng khoan khoái, cảm thấy vướng mắc, có việc chưa giải thích được, việc này, lúc Diêu Phỉ Vũ bảy tuổi liền gieo xuống, bởi vì không có kết quả, không thể không bị nó đeo bám.
Cô quay đầu, nhìn mặt Lam Diệc Nhiên, hàng mi nhỏ dài, lông mày lả lướt, chóp mũi nhếch nhẹ, môi son hồng nhuận. Đêm xuân, hiện giờ nghĩ đến, ngắn ngủi mà tốt đẹp. Nằm nghiêng nhìn mũi Lam Diệc Nhiên hơi động đậy, khó nhẫn nại, đưa mặt qua hôn lên trán Lam Diệc Nhiên.
"Ưʍ..., em tỉnh rồi hả, mấy giờ rồi?" Lam Diệc Nhiên bị động tĩnh nhỏ đánh thức, liền tỉnh lại.
"Còn sớm, chị ngủ tiếp đi, em không biết chị dễ tỉnh vậy." Diêu Phỉ Vũ rầu rĩ nói, ai mà biết động tác nho nhỏ sẽ đánh thức Lam Diệc Nhiên chứ.
"Em len lén hôn chị, may mắn chị mẫn cảm, con mèo trộm tinh nhà em." Lam Diệc Nhiên cố giả bộ tức giận, nói.
"Ai da, Lam tỷ, em chỉ nhịn không được, ai kêu chị đẹp như vậy? Chuyện kể rằng hồng nhan họa thủy, là có một chút đạo lý ha." Diêu Phỉ Vũ nằm thẳng, nhìn trần nhà trả lời, cố ý không nhìn tới biểu tình Lam Diệc Nhiên giả vờ tức giận.
"Khụ, Diêu Phỉ Vũ, lợi hại nha. Em vừa mới hoàn thành xong ý đồ nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-bo-cau-tam/2029295/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.