Không biết có phải là Lạc Trần nhìn ra tâm tư của ta không mà hắn liền đi tìm chủ quán kia.
Ta liền ngăn Lạc Trần lại, lắc đầu nói: “Đó đều là số mệnh rồi, bây giờ chúng ta có cứu thì về sau chúng cũng sẽ bị bắt lại thôi. Cứ để thế đi, không chừng lại có đứa nhỏ thiện lương đem chúng mang về chăm sóc“.
Lạc Trần cười nhẹ, gõ nhẹ lên đầu ta nói: “Hóa ra Tiểu Linh Nhược cũng nhận thức được điều này, không hổ là Phật tử“.
Ta liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục bắt cá. Nhìn thấy mấy đứa nhỏ này mới một lúc, còn chưa phải đi đến cuối dòng mà đã bắt được rất nhiều cá. Ta nghĩ mấu chốt chắc là kỹ thuật bắt cá. Ta thân là Phật tử, đương nhiên cũng phải học được chiêu này. Cho nên ta cầm lấy sọt nhỏ bắt cá. Chỉ là...không hiểu sao mỗi lần ta bắt chúng lại tản ra chạy mất.
“Sao lại khó như vậy chứ...” Ta không khỏi nhíu mi, nhìn qua bên Lạc Trần đã thấy trong chậu sứ của hắn đã có bốn, năm con cá nhỏ rồi. Ta bắt đầu cảm thấy bực dọc, vì thế ta kéo Lạc Trần: “Này... Ngươi có bí quyết gì không?”
Lạc Trần tròn mắt nhìn ta, nói: “Việc này...đương nhiên là có“.
“Có sao? Là cái gì vậy?” Ta tiến sát chỗ hắn, nhìn xung quanh nói: “Ngươi mau nói đi, ta thề sẽ không tiết lộ bí quyết ra ngoài đâu“.
Lạc Trần cười cười rồi mới đáp lại: “Bây giờ ngươi nhìn này“.
Dứt lời, Lạc Trần lấy sọt của mình đặt trong nước, sau đó nói với mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-de-kiep/2638713/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.