Nàng hoảng tay hoảng chân mở ba lô ra, vì đèn đường quá mờ, ba lô lại lớn, bên trong để sách vở linh tinh loạn thất bát tao gì đó, nàng sờ soạng nửa ngày vẫn chưa tìm thấy.
Tiếng chuông vẫn vang lên cố chấp, nàng càng vội tâm càng loạn, càng loạn lại càng hoảng, trên trán đã thấm một tầng mồ hôi.
“Tôi tìm giúp em.” Kim Chính Vũ ngồi bên cạnh nhìn không được, một phen đoạt lấy ba lô trong tay nàng, lần mò vài giây sau, điện thoại di động đã trước mắt nàng.
Nàng thở sâu một hơi, cảm giác thấy bàn tay nhận điện đang run rẩy, không biết là hoảng hốt, hay vì gió đêm lạnh thốc vào xe.
Nàng âm thầm nghĩ lí do thoái thác xong, thế mới ấn nút nghe điện.
“A lô…”
Trong xe, Kim Chính Vũ tò mò nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, nàng đem di động dán vào tai, mở cửa xe, đi mấy bước ra xa xe thể thao.
Đầu bên kia truyền đến tiếng hít thở, nghe vào lỗ tai dị thường mãnh liệt, hiển nhiên là hắn tức giận vì nàng lâu như vậy mới nghe điện thoại. Nàng không dám nói lời nào, ngừng thở, lẳng lặng chờ hắn mở miệng.
“Em đang làm gì? Có phải cố ý không nghe điện thoại của tôi?”
“Tôi không có, tôi để điện thoại trong ba lô, hôm nay đi học, để yên lặng, nên tôi không nghe…”
“Dì Tần nói đêm qua em về rất khuya, hiện tại em ở bên ngoài làm gì? Còn có, vì sao em đột nhiên đổi số, lúc trước tôi gọi không được.”
“Tôi, tôi mua chút đồ dùng ở siêu thị. Về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/2243660/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.