Tết Thượng Nguyên năm ấy đúng vào ngày nghỉ. Đến quá trưa, tuyết rơi lất phất suốt nửa ngày cũng dần tạnh. Trong vườn tuy không thấy đèn hoa, nhưng cảnh hồng mai điểm tuyết cũng rất nên thơ.
Tấm rèm dày nặng ngăn cái giá lạnh buốt của sương giá lại bên ngoài. Lý Ương vừa từ trong cung về, nội thất ấm áp, hắn cởi bỏ quan phục, chỉ mặc áo bào cổ tròn thường ngày, thắt lại đai da, ngẩng đầu nói với Du Túc: “Ngươi đến đây làm gì, chán chết, chi bằng ở phủ ngươi còn náo nhiệt hơn.”
Du Túc tựa vào sập, đang cúi đầu xem cờ phổ, đáp: “Năm nay huynh trưởng không phải trực, huynh ấy ở nhà rồi, nên ta sang thăm ngươi.” Chàng đến Chí An Quán khi Lý Ương chưa về, rảnh rỗi không có việc gì làm nên lấy một quyển cờ phổ ra xem.
Lý Ương liếc nhìn bàn cờ, thở dài: “Đã lâu nghe danh cờ nghệ của đại huynh ngươi, đáng tiếc chưa có dịp được cùng huynh ấy đánh cờ.”
Du Túc đặt cờ phổ xuống, ngẩng đầu nói: “Cờ của ta là do huynh trưởng dạy, giờ huynh ấy không còn nữa, vậy đành làm phiền Điện hạ, cùng ta đánh một ván vậy.”
Trước khi đặt quân cờ, Lý Ương bỗng mỉm cười: “Nếu ta thắng, ngươi lấy gì làm phần thưởng cho ta?”
Du Túc không biết cờ nghệ của Lý Ương nông sâu thế nào, bèn nói đùa: “Vậy nếu ta thắng thì sao?”
“Thắng được thì tùy ngươi.”
Du Túc càng thêm hào hứng, chàng ngồi thẳng dậy, cười nói: “Điện hạ đã hào phóng như vậy, ta cũng không thể để ngươi coi thường. Nếu ngươi thắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-tat-man-znvznv/2866473/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.