Giang Vân Lâu là tửu quán xa hoa bậc nhất thành Giang Châu, chủ quán tự hào rằng rượu của mình dù đem so với rượu ở Trường An cũng chẳng kém cạnh chút nào. Giữa tiết trời đông giá rét, rượu hổ phách ủ ấm trong bình lưu ly quả là thức uống không thể thiếu, dù là trong những buổi tiệc tùng náo nhiệt hay khi lặng lẽ nhâm nhi một mình.
Thời trẻ, Du Túc thường cùng bạn bè chè chén thâu đêm suốt sáng, khi thì tại nhà, khi thì trên thuyền, say sưa nâng chén ngọc, tỉa hết nến hồng, nào hay ngân hà chuyển dời. Cho đến khi sương sớm giăng mờ, đám công tử say khướt mới lần lượt tản đi.
Lúc này, trước mắt chàng vẫn là những tà áo đỏ lượn lờ, hương thơm thoang thoảng, tiếng đàn hát vẫn như xưa. Kỹ nữ trẻ đẹp khéo mời rượu, thấy Du Túc uống cạn chén, lại mỉm cười rót thêm một chén nữa. Du Túc tựa nhẹ vào bờ vai thơm tho bên cạnh, nét mặt ngà ngà say, chàng không chút do dự đón lấy chén rượu, uống cạn một hơi.
Mấy kỹ nữ khác cười khúc khích, lại rót rượu mời vị quản gia phủ Biệt giá đang ngồi ngay ngắn ở cửa. Ông ta là người của hoàng đế, được lệnh trông nom Du Túc, đương nhiên không thể uống rượu. Ông đẩy chén lưu ly mà kỹ nữ đưa tới, nói: “Cô nương tha cho tôi, đừng trêu tôi nữa.”
Du Túc vẫn điềm nhiên, mím môi cười nhạt, rồi nói với đám kỹ nữ: “Ông ta là người của hoàng đế, nếu chọc giận ông ta, ông ta mà tâu lên hoàng đế, e là các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-tat-man-znvznv/2866472/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.