[1] Vợ của Thâm Hoằng tên Tố Nhược Tinh, mà tinh nghĩa là ngôi sao.
Rất có thể có người cảm thấy, để Đoan phi sống thêm năm năm là đã hết lòng với nàng. Một đêm của mùa xuân năm sau, Đoan phi đi ngủ như thường lệ, ngày hôm sau không thấy tỉnh lại. Không chỉ các cung nữ luống cuống tay chân mà ngay cả Thâm Hoằng cũng đột nhiên cảm thấy không biết làm sao. Thành Tuyên chỉ có một thầy thuốc cấp cứu già hoa mắt ù tai nhưng lão cũng bó tay chịu trói đối với tình trạng của Đoan phi.
Bất kể người xung quanh mình đi đi lại lại rối ren thế nào, Thâm Hoằng vẫn đứng ở màn ngoài chiếc giường của Đoan phi. Một chiếc màn giường tách ra hai thế giới. Đoan phi bên trong yên lặng như thế, tựa như hồn phách đang khoan thai tiến về một nơi yên tĩnh khác ở phía trước, một nơi càng trống trải tịch mịch hơn cung Ly. Gió xuân ấm áp thổi vào song cửa sổ, Thâm Hoằng chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Hơi thở quen thuộc trong gió làm cho tinh thần cậu chấn động, chợt nhớ tới điều gì, hành lễ cáo từ một cách trang trọng với Đoan phi trong màn che.
Cả đường Thâm Hoằng chạy băng băng, đi tới bên hồ ngoài cung Ly, ở chỗ này, cậu từng gặp một chàng trai áo xanh thần bí, muốn cho phép một năm nguyện vọng của cậu trở thành sự thật.
“Này.” Thâm Hoằng đứng ở bờ nước, quan sát cái bóng trong ánh sóng lăn tăn: “Thật sự có thể thực hiện sao?”
Chàng trai áo xanh mỉm cười trong sóng gợn: “Chỉ cần người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-thien-ca/2691547/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.