Năm thứ hai sau khi thành hôn, Thâm Hoằng và Nhược Tinh còn trẻ đã làm cha làm mẹ, có đứa con gái đầu lòng của họ.
Lúc Nhược Tinh sinh tuổi còn nhỏ quá, khí hậu thành Tuyên lại lạnh lẽo quá chừng, mọi thứ đều khiến quá trình sinh nở của phụ nữ thêm rất nhiều nguy cơ. Đứa bé khi chào đời là một đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé yếu ớt biết bao, Thâm Hoằng và Nhược Tinh thường hay lo lắng hô hấp như tơ nhện của nó có thể gián đoạn bất cứ khi nào. Sinh mạng thường xuyên lơ lửng không cố định ở ranh giới âm dương này lại khiến ba hoàng tộc của thành Tuyên chộp được một chút hy vọng. Quả nhiên, bởi vì bé gái nho nhỏ này là đứa cháu đầu tiên của hoàng đế thế nên hoàng đế đã phong nàng làm quận chúa Phượng Diệp, chuẩn tấu cho Thâm Hoằng dẫn vợ con đến cuộc đi săn của hoàng gia năm đó.
Đoan phi lấy lý do Nhược Tinh tuổi quá trẻ, không đủ để chăm sóc đứa con yếu ớt nên cũng theo Thâm Hoằng cùng đi đến khu vực săn bắn. Bà không có tư cách theo xa giá đi săn nên không mặc trang phục săn mà chọn một bộ quần áo có ống tay rộng vạt áo dài, giấu đi toàn bộ sự biến đổi của vóc người do năm tháng.
Gió trên đường thổi qua thảo nguyên đến nơi đóng quân, mặt trời mới mọc vương từng sợi vàng trên người Đoan phi, Thâm Hoằng không cầm được mỉm cười với mẹ. Ống tay áo nàng phấp phới, dáng người yểu điệu. So với hoàng hậu Uyển Vanh bên chỗ đóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-thien-ca/2691549/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.