Duệ Tuân chết đột ngột, lòng người trong cung Ly thấp thỏm. Phùng thị nhớ tới hai ngày trước Duệ Tuân còn bàn chuyện trên trời dưới đất với Lý Hoài Anh, đảo mắt đã thành âm dương cách biệt. Lại nghĩ tới Duệ Tuân quý vì là Đông cung thái tử, vì khó lòng giải sạch oan khiên nên suốt ngày đau buồn, mượn rượu tiêu sầu. Nhớ thường ngày y đối xử hiền hòa với mọi người, không hà khắc giống Tố Ly cầm đầu đám nữ quyến. Phùng thị cũng rơi lệ vì y, khóc xong lại không biết mình và chồng nên đi con đường nào.
Lý Hoài Anh và các vị thanh niên chuẩn bị áo trắng, viết rất nhiều bài văn tưởng nhớ Duệ Tuân. Nhưng mà Duệ Tuân chết đột ngột, làm những việc như vậy còn có tiền đồ gì nữa?
Nàng ấy một mình mờ mịt luống cuống, chợt muốn tìm Mê Nhạn nói chuyện. Đi tới chỗ ở của Mê Nhạn, lại nghe thấy Mê Nhạn cao giọng nói với người ở bên trong phòng. Phùng thị không tiện nghe, đang muốn xoay người thì bỗng nghe Mê Nhạn cao giọng nói: “Kẻ đầu độc hại chết điện hạ chính là Bạch Tín Mặc!” Phùng thị bị dọa cho giật mình, ngơ ngác không bước chân được.
Mê Nhạn còn nói: “Anh ta đến muộn như vậy rất kỳ quặc, lúc đi thì điện hạ liền ngủ mãi không tỉnh. Lúc đó chỉ có hai người bọn họ cùng uống, anh ta lại bình yên vô sự rời khỏi. Không phải anh ta động tay chân thì còn có thể là ai? Cần phải báo lại cho công chúa, người này tầm ngầm hung ác, cần phải cẩn thận hơn.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-thien-ca/2691581/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.