Làm đại tướng quân trấn thủ phía đông, đội ngũ về kinh báo cáo của Tạ Chấn không tính là phô trương. Mặc dù như thế nhưng đại trưởng công chúa Chân Ninh vẫn nghi ngại khi hắn mang vài tên tướng quân tinh anh nên trách mắng: “Hiện nay chính là tiết chuyển hè, Đông Nô có đồng cỏ và nguồn nước dồi dào, ngựa khỏe lính mạnh, các tướng quân cần phải cẩn thận phòng thủ. Đại tướng quân mang bọn họ về là có ý gì?”
Tạ Chấn mặt không đổi sắc, nói: “Tháng tư đánh một trận đã làm Đông Nô tổn thương nguyên khí nặng nề, trong năm nay nhất định không dám xâm phạm nữa. Lần này về kinh chính là xin ban thưởng cho những tướng quân có công lao nổi bật.”
Chân Ninh cười nhạt, “Thì ra là vậy! Ta đã nói mà, thường ngày chưa từng thấy bọn họ năng tới như thế. Sổ ghi chép công lao ở đâu?” Tạ Chấn nhịn sự khó chịu trong lòng xuống, dâng sổ ghi chép công lao lên, nói: “Xin giao cho bệ hạ xem qua sổ ghi chép này.” Chân Ninh không khách sáo đoạt lấy, lật xem vài tờ lại cười khẩy một tiếng: “Đại tướng quân thật biết ban ơn. Rõ ràng là bổn phận của họ mà vào trong mắt ngài đã coi là công lao lớn!”
Các tướng quân đang quỳ càng tức giận trong lòng, Tạ Chấn nén giận nói: “Thần tin điện hạ biết rõ đại nghĩa…” Hắn vẫn chưa nói hết, Chân Ninh đã xoay người lui vào trong mành. Tạ Chấn không làm sao được, chỉ đành dẫn các tướng quân thuộc hạ xin cáo lui.
Ra khỏi cửa nách của khu đất cấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-thien-ca/2691602/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.