Hâm Nhi cầm lấy một trang giấy nhìn một lát rồi lại cầm lấy một tờ khác, nhíu mày nói: “A Thắng, chữ này ngươi viết sai hết rồi.” Vừa nói cậu vừa ném giấy tới trước mặt Tạ Thắng. “Chữ doanh trong câu ‘trời đất không thể có hai doanh’ này, bộ ‘hựu’ toàn viết thành ‘nghệ"[1] hết rồi.”
[1] Chữ Doanh 盈, hựu 又 nghệ 乂.
Tạ Thắng đỏ mặt. Cha đã dặn dò không được nhắc tới vị nương nương kia ở trước mặt bất cứ kẻ nào. Cậu bé biết không nên giải thích, lặng lẽ vo tròn mấy tờ giấy rồi ném vào trong thùng sứ, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy đại trưởng công chúa Chân Ninh hung tợn đứng ở cửa nhìn cậu bé chằm chằm. Nàng ta chậm rãi khom lưng lấy một cục giấy, mở ra nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lẽo lập tức chuyển tới mặt Tạ Thắng. “Cha ngươi đã nói cho ngươi điều gì?”
“Cha thần chưa nói gì cả.” Tạ Thắng thản nhiên trả lời. Lời này không giả dối chút nào, người nói cho cậu bé biết để mà tránh là Bạch công công. Hiển nhiên là Chân Ninh không tin, nhìn xuống đứa bé này mà không nói một lời, muốn dùng sự trầm mặc làm cho cậu bé khiếp đảm. Hâm Nhi nhìn thấy hết cử động của họ, cười hỏi: “Không phải cô sợ bị ta chọc cho tức chết ư, sao hết lần này tới lần khác cứ thích tới chỗ ta nổi giận thế?”
Chân Ninh nghĩ đến còn có chuyện đứng đắn, hừ lạnh một tiếng bỏ qua cho Tạ Thắng, nói: “Cuộc săn mùa hè đã được chuẩn bị kha khá rồi, mời bệ hạ quyết định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-thien-ca/2691603/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.