Những vết sẹo thâm đen trên má trái của Quản Phượng Nữ theo bàn tay của vương gia lướt qua dần dần biến mất. Làn da của bà từ từ trắng hồng, sống mũi cao thẳng hơn lúc trước, đôi mắt vốn nâu
trầm từ3sâu bên trong lan tỏa sắc lam tuyệt đẹp, tựa như cẩm thạch thượng hạng khiến người người say đắm. Bờ môi của Quản Phượng Nữ cũng không còn nứt nẻ, mà thay vào đó là đôi môi căng mềm đầy đặn, giống bông1hoa nở rộ đỏ hồng tự nhiên. Cộng thêm suối tóc đen láy và dáng người mảnh khảnh yêu kiều, cho dù bà có mặc một bộ váy thô sơn màu xanh cũng khó lòng che đi vẻ đẹp sắc nước hương trời.
Vương gia3chăm chú ngắm nhìn Quản Phượng Nữ, thẩm thủ thỉ: “Thứ người đời si mê, chắc chỉ có vẻ đẹp tuyệt trần của nàng! Nhưng riêng ta, chỉ có ta xem trọng tâm hồn thuần khiết của nàng mà thôi!”
Vinh Tuệ Khanh từ sau3tảng đá khẽ nhổm đầu lên, lấy tay che đi những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô cố mở to mắt nhìn cảnh tượng thần kỳ như thể đang nằm mơ giữa ban ngày. Mẹ của mình từ một phụ nữ làm nông xấu xí9đột nhiên biến thành cô gái vô cùng xinh đẹp. Cho dù tâm lý Vinh Tuệ Khanh vô cùng vững vàng, nhưng vẫn bị chấn động không nhẹ. Cô tận mắt thấy rõ đường nét trên khuôn mặt mẹ không thay đổi nhiều, chỉ có điều mỗi đường mỗi nét thêm tinh xảo, uyển chuyển hơn.
Vinh Tuệ Khanh bất giác nhớ tới một đoạn văn trước kia mình từng đọc qua: “... cô nàng bên vách phía Đông, nếu tăng thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-thien-ky/536021/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.