"Mau buông ra, không phải ông đã đạt được mục đích rồi sao?" tôi rít lên.
Tôi biết, cái tên này chính là muốn tin đồn tôi và hắn hẹn hò với nhau lan rộng ra, càng ngày càng rộng, đến cuối cùng chắc chắn toàn thể công nhân viên trong công ty đều biết, hắn mới hài lòng.
Nhưng có thể dùng cách khác để khẳng định với người khác mối quan hệ của chúng tôi hay không, ngoài cái tư thế mờ ám này...khiến tôi đỏ mặt không thôi, sau này làm sao có thể đối mặt với Phương...!
Trước khi rời khỏi phòng, Phương còn cố tình ngoái đầu nhìn tôi một cái... ánh mắt thăm dò, sau đó mới tiếc nuối mở cửa ra khỏi phòng.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn ngồi trên đùi của Khải, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Phương.
Khải thích thú với biểu cảm của tôi: "Qua ghế sa lông ngủ đi. Cho bà nghỉ một ngày."
"..."
Tên chết bầm chuyên vừa đấm vừa xoa...
...
Sau chuyện ngày hôm qua, tin đồn tôi và Khải đang hẹn hò biến từ 'hình như hai người đó quen nhau' trở thành 'chắc chắn hai người đó đang quen nhau'.
Tôi nhíu mày, thống khổ xoa xoa mi tâm.
Thùy mua cho tôi hộp sữa cùng bữa ăn sáng xem như đền tội, tôi thì rối rít xin lỗi cô nàng vì quá nặng lời.
Sau đó thì mọi chuyện lại đâu vào đó, không có gì thay đổi.
Tôi nhắn tin cho Khải: 'Lát nữa tan làm, ông cứ về nhà trước, tui đi với Lâm một lát.'
'Được.' Một chữ ngắn gọn.
Tôi bóp ngón tay, tiếng khớp kêu răng rắc.
Một ngày làm việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-tu-ngo-ngan/285461/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.