(Ai muốn tặng chap không nà~ cmt nha~ cmt nha~)
“Mặc định là bà muốn tui đi về nhé?”
Loại câu hỏi ép buột người khác trả lời này là sao chứ, bản thân hắn còn không rõ đáp án sao... lại ép tôi phải nói ra.
Tôi xấu hổ cúi đầu, ánh mắt có chút run rẩy hướng đi chỗ khác... không thể trả lời.
“Vậy... tui về đây.” Hắn nói rồi toan đứng dậy.
Trong phút chốc vì giật mình mà tôi lỡ dại, lấy tay giữ áo hắn lại: “Đừng đi.”
“...”
Sau hai chữ ngắn ngủi đó, không khí xung quanh như bị thiêu nóng thêm vài phần.
Tôi không thể nói gì đã đành, hắn cũng không nói... giống như đang giữ cho mọi thứ trở nên mờ ám nhất có thể.
Khải không bỏ đi, nhưng mà cũng thôi không đứng lên nữa, giữ nguyên tư thế ban đầu nhìn tôi chằm chằm từ phía trên.
Tôi ngại ngùng trở mình, lảng tránh ánh mắt của hắn, lí nhí: “Ừm... né qua đi.”
Hắn cười đểu... một hơi thở sượt qua mặt tôi, để lại đó chút hơi ấm rồi hòa tan vào không khí.
Tôi trừng mắt nhìn hắn rời đi.
Sau màn đỏ mặt ban nãy, chúng tôi tiếp tục nằm cạnh nhau xem ti vi... tôi còn bổ sung thêm vài hành động thân thiết khác.
Ây... đừng suy nghĩ xa xôi quá, chẳng qua là tôi ghim trái cây vào nĩa rồi đút cho hắn ăn mà thôi.
Khải tận hương chăm sóc chu đáo của tôi, không than thở một lời.
Thấy hắn tự nhiên mở nhạc kịch, tôi trợn mắt ếch:
“Sao lại xem bi kịch thế này...”
“Cho dễ khóc.” ý là... bà có thấy cô đơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-tu-ngo-ngan/285491/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.