Chương 4: Chúng ta hôn hôn
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Nước lập tức liền ngập qua đầu, tiểu nhân sâm bị ép uống mấy ngụm nước trà, ở bên trong ấm vẫy vẫy sợi râu, dùng sức nhảy nhảy lên: chu mi ngaaaaaaaaa!!!!!!!
Nhưng vì không phát ra được âm thanh nào nên nó chỉ có thể miễng cưỡng vung vẩy mấy giọt nước ra ngoài. Bị nước thồn vào họng quá nhiều, tiểu nhân sâm nghẹn đến sùi bọt mép, tứ chi run rẩy cả lên.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ đến khi con ma bệnh kia phát hiện thì nó đã bị ngâm chín luôn rồi! Tiểu nhân sâm càng nghĩ càng thương tâm, viền mắt liền đỏ lên, sau khi giãy giụa mệt mỏi, nó dứt khoát quyết định cam chịu buông xuôi.
Tiêu Dục đợi một lúc lâu không thấy bị quấy rầy, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì chẳng thấy nó đâu.
Tâm tình đánh giá xung quang một phen, cuối cùng ánh mắt rơi vào ấm trà trên bàn.
...
Sau đó hắn mò được tiểu nhân sâm ra đặt ở trên bàn, cả người nó đơ thành chữ đại. Cái bụng phình to, toàn thân ướt sũng, một bộ oan ức.
May là nước ấm, Tiêu Dực cầm khăn, tâm tình phức tạp xách nó lên lau khô nước.
Tiểu nhân sâm cả người lách tách chảy đầy nước xuống, không nói một lơi nào, chỉ lo há mồm thở dốc, chật vật đến cuống cả người.
"Có tốt hơn chút nào chưa?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tiểu nhân sâm.
Vừa nãy xem tí là tắt thở luôn rồi!! Tiểu nhân sâm liều mạng nghe được hương vị Tiêu Dực bên người, tâm trạng oan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boi-ra-mot-vi-vuong-gia-benh-tat-trien-mien/1771021/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.