Thứ Bảy, là một ngày có nắng đẹp. Bảy giờ rưỡi bọn họ xuất phát, mười giờ đến Đài Trung. Nhạc Phú thấy con gái, mừng rỡ như điên, nhưng sau đó lại thấy người đàn ông phía sau con mình, không đợi giới thiệu, yên lặng một chút đã bắt đầu ra chiêu “Sư tử rống ” khiến người khác đinh tai nhức óc. “Dịch Mạc Lặc! Lại còn dám vác mặt tới nhà của tôi, nợ cũ mười năm trước, tôi còn chưa. . . . . .” “Chúng con chào ông bà ạ!” Chiêu ‘’Sư tử rống’’ chưa thi triển xong, trước mặt ông đã xuất hiện hai đứa nhỏ, cho dù ông có không vui hơn nữa cũng đành phải ngừng lại. “Hai đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?” Không phải là. . . . . . Nhạc Phú nhìn hai đứa nhỏ dễ thương có vài phần giống dịch Mạc Lặc kia, nhất thời lại tức giận cực điểm.”Hảo Cậu giỏi lắm Dịch Mạc Lạc, ngay cả đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy rồi, cậu, cậu. . . . . .” Nhạc Phi thấy cha hiểu lầm, vội vàng nháy mắt với mẹ. Trương Giai Lan lúc này mới lên tiếng thay con rể tương lai giải thích: “Ông thật sự là lão hồ đồ, sáu năm trước tiểu Phi mới lên Đài Bắc, mà giờ tiểu Cần đã tám tuổi rồi, chẳng lẽ ông ở nhà mà không biết con mình đẻ lúc nào hay sao?” Nhạc Phú nghĩ lại, mới hiểu ra. Nếu hai đứa nhỏ này không phải con của con gái, thì chắc chắn là con của Dịch Mạc Lặc. Diều này ông càng không chấp nhận nổi, cậu ta đã có con nhỏ lại còn dám đòi cưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-mieng-an-dich-gia/2372168/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.