"Khanh Khôn, ngươi có bị đần không? ta trộm tủ trong phòng ngươi? vậy ngươi nói đi ta trộm rồi để đâu a? phòng ta chỉ lớn như vậy, ngươi có nên đi vào lục soát một chút hay không?" vẻ mặt Khanh Nguyệt khinh giễu nói Khanh Khôn, còn nghiêng người bên cửa làm kiểu mời vào, "còn cái áo của ngươi nữa, trước không nói ta là nữ nhân trộm y phục nam nhân của ngươi làm cái gì? còn thanh kiếm kia trong Khanh trạch này ai mà không biết là của Khanh Khôn ngươi, nếu ta trộm cũng không dùng được, giấu cũng không có chỗ dấu, ta trộm nó làm cái gì?"
Nhìn xuyên qua cánh cửa Khanh Nguyệt nhường đường, mọi người cũng thấy được căn phòng Khanh Nguyệt nhỏ đến đáng thương, chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế nhỏ cùng một cái rương nhỏ, còn lại thì trống rỗng không có gì đúng thực rất thảm.
Mọi người nghe Khanh Khôn nói cái tủ của hắn bị trộm đi, liền cảm thấy hoang đường, lại nghe Khanh Nguyệt bác bỏ, cùng với nhìn thấy căn phòng của nàng nhỏ đến đáng thương, cơ bản cũng tin là Khanh Khôn mất đồ không phải do Khanh Nguyệt lấy đi.
"Khanh Khôn, ngươi tỉnh ngủ chưa? cái tủ phòng ngươi lớn như vậy, sao có thể bị trộm được? mấy khi nào?"
Cho dù mọi người nhắm vào Khanh Nguyệt, thì lúc này bọn họ cũng thực sự tò mò, cái tủ của Khanh Khôn nặng như vậy, thực sự là mất rồi sao? là thực thì sao lại không có ở đây chứ?"
"Nói nhảm! lão tử rất tỉnh, sáng dậy trong lòng đã loạn rồi, khiến lão tử sợ đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-trieu-hoan-thu-la-manh-nhat/2776021/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.