Khi âm thanh Hoa Miên Thần vang lên, một cục bông trắng từ đằng xa vọt đến, bốn chân ngắn ngủn chạy cực nhanh, khó thấy được thân ảnh.
"Ngao ngao ngao --"
Hoa Miên Thần phối hợp ngồi xuống, sau đó cục bông trắng lao vào người Hoa Miên Thần, "thấy chưa, đây chính là tiểu ma thú của ta."
"Tiểu.... tiểu Miên Miên!"
"Là tiểu Miên Miên! Khanh Nguyệt, chúng ta tìm được tiểu Miên Miên rồi!"
"Thật tốt quá, Khanh Nguyệt a!"
Ba người Bích Vũ An nhìn thấy cục bông nhỏ thân quen, liền kích động lay Khanh Nguyệt, nhưng Khanh Nguyệt nhìn cục bông nhỏ trong ngực Hoa Miên Thần, một chút cảm giác thân quen cũng không có, thậm chí còn cảm thấy có chút chướng mắt khó hiểu!
"Cái này.... hình như không phải tiểu Miên Miên!" Khanh Nguyệt trừng mắt nhìn tiểu bánh bao thịt cọ tới cọ lui trong ngực Hoa Miên Thần, biểu tình có chút lãnh đạm.
"Khanh Nguyệt?" Bích Vũ An không dám tin quay đầu nhìn Khanh Nguyệt, "cục bông nhỏ có chỗ nào không giống tiểu Miên Miên? ngoại trừ hơi lớn một chút, hơi mập một chút, trên đầu có thêm cái khăn quê mùa cục mịch, thì chính là tiểu Miên Miên a!?"
"Phải đó Khanh Nguyệt! ngươi cũng biết tiểu Miên Miên tiến giai rồi thì sẽ mập lên a. Đã hơn một năm qua chúng ta không gặp tiểu Miên Miên rồi, nó cũng đã mập như hiện tại rồi a!"
"Này! ta nói cô nương a, cục bông mập trong ngực ngươi chính là triệu hoán thú của Khanh Nguyệt, đừng tưởng là ngươi cột cái khăn quên mùa lên đầu cho nó thì có thể che giấu được!"
Ba người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-trieu-hoan-thu-la-manh-nhat/2776104/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.