17
Sau khi tân hoàng đế đăng cơ, kinh thành vẫn xoay quanh những chuyện cũ.
Dù người trên ngai có đổi, đám quyền quý cùng các trọng thần vẫn sống như xưa.
Ta nghe nói Tạ Anh được phong làm Ngự sử trung thừa.
Ngự sử trung thừa là chức quan thanh liêm trọng yếu, phẩm trật không cao, nhưng quyền uy lại rất lớn.
Vả lại, từ trước đến nay, bậc hiền tài muốn làm thừa tướng đều phải khởi đầu từ chức quan này.
Nghe tin hắn thăng chức, ta bất giác thấy vui mừng thay hắn.
Xuân qua, thu tới, chớp mắt ta đã đến tuổi dựng vợ gả chồng.
Sau khi phụ thân trở về, ông bị tân hoàng gạt đi vài chức vụ, đành rảnh rỗi, bèn bắt đầu lo liệu hôn sự cho ta.
Dung mạo ta thừa hưởng từ mẫu thân, nhan sắc không tệ, vốn chẳng cần lo chuyện gả chồng.
Nhưng phụ thân lại quá kén chọn, mà lòng ta thì cứ vấn vương một người, thế nên hôn sự cứ dây dưa mãi.
Bởi vậy, đến năm mười tám tuổi, ta vẫn còn tham dự yến tiệc dành cho nam nữ chưa kết hôn.
Trong một bữa tiệc nọ, ta gặp một nhân vật mới.
Hắn cùng khóa thi với Tạ Anh, là vị thám hoa của năm ấy, tên là Lâm Thành Chi.
Lâm Thành Chi là một công tử mặt trắng tuấn tú, diện mạo dễ khiến người khác yêu thích, chỉ là không có khí chất trầm ổn của Tạ Anh.
Lần đầu tiên gặp ta, hắn nhìn đến ngây người.
Sau đó tán dương không ngớt: “Thiên hạ lại có mỹ nhân như vậy sao?”
Ta không thích sự nhẹ dạ phong lưu của hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-dang-than-thuong-van-tan/2697494/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.