🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

17

Sau khi tân hoàng đế đăng cơ, kinh thành vẫn xoay quanh những chuyện cũ.

Dù người trên ngai có đổi, đám quyền quý cùng các trọng thần vẫn sống như xưa.

Ta nghe nói Tạ Anh được phong làm Ngự sử trung thừa.

Ngự sử trung thừa là chức quan thanh liêm trọng yếu, phẩm trật không cao, nhưng quyền uy lại rất lớn.

Vả lại, từ trước đến nay, bậc hiền tài muốn làm thừa tướng đều phải khởi đầu từ chức quan này.

Nghe tin hắn thăng chức, ta bất giác thấy vui mừng thay hắn.

Xuân qua, thu tới, chớp mắt ta đã đến tuổi dựng vợ gả chồng.

Sau khi phụ thân trở về, ông bị tân hoàng gạt đi vài chức vụ, đành rảnh rỗi, bèn bắt đầu lo liệu hôn sự cho ta.

Dung mạo ta thừa hưởng từ mẫu thân, nhan sắc không tệ, vốn chẳng cần lo chuyện gả chồng.

Nhưng phụ thân lại quá kén chọn, mà lòng ta thì cứ vấn vương một người, thế nên hôn sự cứ dây dưa mãi.

Bởi vậy, đến năm mười tám tuổi, ta vẫn còn tham dự yến tiệc dành cho nam nữ chưa kết hôn.

Trong một bữa tiệc nọ, ta gặp một nhân vật mới.

Hắn cùng khóa thi với Tạ Anh, là vị thám hoa của năm ấy, tên là Lâm Thành Chi.

Lâm Thành Chi là một công tử mặt trắng tuấn tú, diện mạo dễ khiến người khác yêu thích, chỉ là không có khí chất trầm ổn của Tạ Anh.

Lần đầu tiên gặp ta, hắn nhìn đến ngây người.

Sau đó tán dương không ngớt: “Thiên hạ lại có mỹ nhân như vậy sao?”

Ta không thích sự nhẹ dạ phong lưu của hắn, nhưng hắn cứ quấn lấy ta không buông.

Lần này cũng thế.

Chỉ là trong yến tiệc này, ta bất ngờ nhìn thấy một người đứng bên cạnh hắn.

Nguyệt Mị.

Cô ta đã bỏ đi trang phục của người Miêu, khoác lên mình bộ váy lụa của người Hán.

Một thân váy vàng nhạt ôm lấy vòng eo thon gọn, càng tôn lên dáng vẻ yêu kiều.

Cô ta mỉm cười nhìn ta: “Quý tiểu thư, lại gặp rồi.”

Ánh mắt ta chợt liếc về phía Lâm Thành Chi.

Hắn căng thẳng, miễn cưỡng cười nói: “Đây… đây là biểu muội nhà ta…”

Ta nhếch môi cười nhạt: “Nghe nói Lâm đại nhân xuất thân từ Phúc Kiến, sao lại có một biểu muội là người Miêu?”

Lâm Thành Chi lúng túng cười gượng.

Nguyệt Mị bỗng lên tiếng: “Họ hàng xa gần khắp thiên nam địa bắc, có một biểu muội như ta thì sao nào?”

Cô ta bỗng nhiên tiến lại gần, đầu ngón tay mềm mại khẽ lướt qua mu bàn tay ta.

“Nghe nói Quý tiểu thư vẫn chưa thành thân, nếu sau này gả cho biểu ca ta, không chừng chúng ta còn có thể trở thành người một nhà đấy.”

Ta không kịp phòng bị, bị cô ta chạm vào, lại nghe những lời này mà ghê tởm đến lạnh người, lập tức rút tay về.

Cũng vì vậy mà không nhận ra thoáng đau rát chợt vụt qua mu bàn tay.

Ta lạnh giọng cảnh cáo: “Lâm đại nhân, tốt nhất hãy quản chặt biểu muội của mình.”

“Đương nhiên rồi.” Lâm Thành Chi gật đầu như giã tỏi, “Muội ấy thích nói lung tung, Quý tiểu thư đừng để trong lòng.”

Ta hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Nhưng vừa đi được vài bước, đầu óc bỗng quay cuồng choáng váng.

Nghĩ rằng chắc tại bị vây trong đám đông quá lâu, ta bèn đi về phía sân vườn.

Vừa bước vào đình hóng mát, trước mắt bỗng trở nên mơ hồ.

Trời đất chao đảo, ta thấy một con rắn hoa bò ra từ trong bụi cây, kêu “xì xì” từng tiếng rợn người.

Cả người ta mất lực, chỉ có thể cứng đờ nhìn con rắn chầm chậm tiến lại gần.

Nó dần dần bò đến cổ chân ta—

Bỗng một bàn tay siết chặt người nó.

Ta ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn đầy giận dữ của Tạ Anh.

Gương mặt tuấn tú như ngọc của hắn thấm đầy mồ hôi, trong mắt là sự sợ hãi chưa tan.

Ta không biết lấy sức lực từ đâu, liền rút thanh kiếm hắn luôn mang bên mình, chém con rắn làm hai khúc.

Xác rắn rơi xuống đất.

Tạ Anh nhìn ta, đầy áy náy, giơ tay làm thủ ngữ.

Ta lắc đầu, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán.

Sau khi gặp hắn, cơn chóng mặt mãnh liệt kia dường như đã thuyên giảm đi nhiều.

Ta cúi đầu nhìn con rắn trên đất.

“…Là do Nguyệt Mị làm.”

Gương mặt Tạ Anh thoáng căng cứng, môi mím chặt, đáy mắt đen như mực ánh lên sát ý lạnh lẽo.

Hắn rõ ràng đang rất tức giận.

Động tác tay ngày càng nhanh.

“Ta sẽ xử lý ả.”

Ta lắc đầu: “Ta sẽ nói chuyện này với phụ thân.”

“Chỉ là—”

Ta ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

“Ta đang nghĩ, vì sao cô ta lại nhằm vào ta như thế, thậm chí còn muốn giết ta?”

Mắt Tạ Anh ánh lên vẻ đau đớn.

Sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, từ cổ họng phát ra một âm thanh khàn đục vô lực.

Ta chậm rãi ngước lên.

“Lẽ nào… ta đã để lộ quá rõ ràng rồi sao?”

Tạ Anh đứng chết trân tại chỗ.

Khi nhận ra hàm ý trong lời ta, đầu hắn bỗng trống rỗng, thần sắc hoang mang.

Ta nhân cơ hội truy vấn:

“Tạ Anh, ta thích huynh.”

Vừa dứt lời, trên mặt Tạ Anh thoáng hiện một nét bi thương.

Huynh liên tục lắc đầu, giơ tay ra dấu.

“A Thư, ta không xứng với muội.”

Môi huynh mím chặt, tay càng ra dấu nhanh hơn:

“Võ Ninh hầu và Trấn Viễn tướng quân đều rất thích muội, bọn họ là những nhân tài hiếm có…”

Tên ngốc này.

Đây là lần đầu tiên ta hận mình có thể hiểu được thủ ngữ.

Ta hung hăng túm lấy cổ áo huynh, kéo huynh sát lại gần.

“Không nói chuyện khác, ta chỉ hỏi huynh một câu.”

“Huynh… có thích ta không?”

Tạ Anh thoáng giật mình, hàng mi run lên che đi đáy mắt đượm buồn.

Y chậm rãi ra dấu:

“Có những lúc, không phải cứ thích là có thể vẹn toàn.”

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.