Phía chân trời, ánh chớp vạch những tia chói lòa ngang trời, trong giây lát khiến không gian lòa sáng.
Sở Thịnh Hoan ngồi dưới sàn nhà, người dựa vào thành giường. Một chân co, một chân duỗi, ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải kẹp một điếu thuốc, đặt trên đầu gối.
Muộn rồi, Liễu Liễu đã không còn thích Sát Sát nữa. Cơ hội duy nhất của anh đã mất.
Đây là cuộc đời ông trời đã xếp đặt cho anh sao ? Một cơ hội mong manh, không phương hướng, không chỉ dẫn, anh phải nắm bắt nó như thế nào? Anh cười buồn. Nụ cười nghẹn đắng. Nhắm mắt lại những con chữ lại như nhảy múa trước mặt.
Tử Hỏa cho muội cảm giác an toàn, muội rất thích, ha ha.
Cảm giác an toàn.
Bao tình cảm của anh từ trước tới nay, đều đã đổ sông đổ bể chỉ vì bốn chữ đó. Dù là Tiểu Triệt hay Kiêu Dương, hay nhiều người khác nữa, chỉ cần trông hiền lành là đều có khả năng thu phục được tình cảm của cô và không bị từ chối.
Ha ha...
Anh luôn cho rằng, chỉ cần anh vui vẻ nhẹ nhàng, sẽ có một ngày cô không sợ anh nữa.
Anh luôn cho rằng, chỉ cần anh yêu, yêu và yêu, chỉ cần anh luôn đứng sau cô, sẽ có một ngày cô ngoảnh đầu nhìn lại.
Anh không tham vọng cô yêu anh tha thiết, chỉ cần thích anh chút xíu thôi là đủ. Nhưng, ngày tháng trôi qua, vị thần thời gian đã tàn nhẫn nói với anh rằng, điều này là vô vọng. Liễu Liễu bé nhỏ mà anh hằng yêu, không cần anh.
Không cần anh.
Không cần...anh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-dung-muon-chet/2132700/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.