Hai người vừa đi vừa dừng, dạo phố hồi lâu, tâm trạng của Chung Ca dần tốt lên, nụ cười đã quay trở lại trên khuôn mặt nàng ấy. Nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng ấy, Vân Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi về đến nhà, Vân Lạc sắp xếp lại những món đồ chơi nhỏ vừa mua lúc dạo phố.
“Cô nương, phu nhân sai người tới mời ngài đi dùng bữa tối.” Đan Diệp nói.
Vân Lạc cất cây trâm gỗ hoa hải đường vào hộp đồ trang sức, nói: “Ta biết rồi, ta sẽ qua đó sau.”
Trước bàn ăn, bên tay trái Vân Lạc là Chung Tịch, bên tay phải là Chung Ca, Chung phu nhân và Chung lão gia ngồi đối diện.
Thỉnh thoảng Chung Tịch sẽ gắp cho Vân Lạc mấy món nàng thích ăn, Vân Lạc cũng sẽ gắp đồ ăn cho Chung Tịch, để không gây sự chú ý, nàng còn gắp cho Chung Ca một món trong tầm tay. Chung phu nhân thấy vậy thì cũng không nghĩ nhiều, bà cười nói: “Tịch Nhi thật biết chăm sóc muội muội, có tiến bộ.”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Lạc đỏ bừng, nàng vùi đầu ăn cơm, bàn tay dưới bàn không khỏi kéo kéo Chung Tịch, ý bảo hắn không cần gắp đồ ăn cho mình nữa.
Chung Tịch cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trên ống tay áo, cong môi, cũng không gắp đồ ăn cho nàng nữa.
“Đúng rồi, khi nào con đi gặp dì Tạ của con và muội muội Tạ Yên? Chỉ ăn bữa cơm thôi.” Chung phu nhân nhìn Chung Tịch, không cần nói cũng biết ý.
Chung Ca kinh ngạc vui vẻ nói: “Ơ, dì Tạ và Yên tỷ tỷ tới rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-hoa-nho-tren-dau-bieu-ca/1867297/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.