Ánh mặt trời xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ chiếu vào trong phòng, mang đến từng tia ấm áp. Lòng người trong phòng nôn nóng như lửa đốt.
Vì sao? Vì sao cả người y lại yếu ớt vô lực, không thể đứng dậy được.
Chung Hoài nằm trên giường dùng sức, nhưng thân thể lại không hề nhúc nhích, giống như cả thể xác và linh hồn y bị tách rời, không còn hòa làm một nữa. Trong ánh mắt y mang theo sự hoảng loạn vô tận.
“Người đâu, mau tới đây.” Chung Hoài nằm trên giường lớn tiếng gọi.
Một gã sai vặt đẩy cửa đi vào, nói: “Đại công tử, có chuyện gì ạ?”
“Ta… không thoải mái, đi tìm đại phu giúp ta.” Chung Hoài nhắm mắt lại, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn.
Gã sai vặt không rõ lý do, thưa vâng rồi nhấc chân ra cửa tìm đại phu, đang đi trên đường thì bị Chu Lục chặn lại.
“Ngươi không canh giữ viện mà đi đâu vậy?”
Gã sai vặt bị người gọi lại, nói: “Ta đi tìm đại phu giúp đại công tử, ngài ấy không thoải mái.”
“Ngươi trông viện đi, ta đi tìm đại phu giúp ngươi.”
“Vậy cảm ơn ngươi nhiều nhé.” Gã sai vặt nói. Nói xong hắn ta trở về phủ, tiếp tục trông ngoài viện.
Chung Hoài không hề biết rằng người mình sai đi đã vui mừng hớn hở quay về, hoàn toàn không đi tìm đại phu.
Lúc này y nhắm mắt lại suy nghĩ xem đã xảy ra vấn đề ở đâu, rõ ràng hôm qua y vẫn bình thường, mới chỉ ngủ một giấc đã thành ra như vậy.
Lửa giận trong lòng bùng cháy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-hoa-nho-tren-dau-bieu-ca/1867303/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.