🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vân Lạc đi ra cửa phòng, vỗ lên gương mặt nóng bừng, lẩm bẩm: “Không được nghĩ nữa.”

Tô thị từ phòng bếp đi ra, nhìn Vân Lạc đang vỗ mặt mình thì nghi ngờ hỏi: “Con đang làm gì thế?”

Trong mắt Vân Lạc hiện lên vẻ chột dạ, nàng giả vờ bình tĩnh nói: “Không làm gì ạ, đại phu đang thay thuốc cho biểu ca. Mẹ ơi, đã rửa bát xong chưa? Con đi giúp nhé.”

“Đâu cần con đến giúp? Mẹ với cha con rửa xong ngay đây. Vừa rồi đại phu xem vết thương cho biểu ca con đã nói thế nào?” Tô thị vừa lau tay vừa nói.

“Đại phu nói khôi phục tương đối tốt rồi ạ, nghỉ ngơi điều dưỡng thêm một thời gian nữa là khỏe, với phải bồi bổ nhiều hơn.” Vân Lạc nói.

Tô thị gật đầu nói: “Vừa hay trong nhà có mấy con gà mái già, để mẹ làm thịt tẩm bổ cho biểu ca con, vậy sẽ hồi phục nhanh hơn.” Bà nghĩ đến hành động không bình thường ban nãy của con gái thì không yên tâm lắm, bèn kéo tay Vân Lạc đi thẳng vào phòng rồi đóng cửa lại.

Bà nhìn Vân Lạc với vẻ nghiêm túc, nói: “Con gái, con nói chuyện riêng với mẹ một lát, thời gian này con ở nhà họ Chung có phải chịu uất ức không? Có bị người ta ức hiếp không?”

Có một sự ấm áp tràn vào tim Vân Lạc, nàng nói: “Mẹ ơi, con không phải chịu uất ức gì, cũng không có ai ức hiếp con. Lúc bị bắt nạt con đáp trả thẳng luôn. Mẹ không cần lo lắng cho con, giờ con đã thay đổi, sẽ không để mặc cho những người đó bắt nạt.” Nàng nắm hai quả đấm vung vẩy giữa không trung, như thể đang nói nếu ai bắt nạt nàng thì sẽ cho người đó ăn đấm ngay lập tức.

Tô thị rất vui vì sự thay đổi của Vân Lạc. Bà vuốt tóc Vân Lạc, trong ánh mắt mang theo chút vui mừng: “Con có thể nghĩ như vậy thì tốt quá rồi, ta và cha con thường xuyên lo lắng con phải chịu uất ức ở bên ngoài, nhất là cha con, chỉ hận không thể lập tức đến nhà họ Chung đón con về. Nếu không phải ta ngăn cản ông ấy, chắc ông ấy đã đi rồi.”

Trong mắt Vân Lạc lấp lánh ánh nước, những lời mẹ nói làm nàng lại nhớ đến những cảnh trong giấc mơ. Nàng đè sự hoảng loạn trong lòng xuống, nhìn mẹ đầy nghiêm túc rồi nói: “Mẹ ơi, cho dù sau này xảy ra chuyện gì cũng nhất định phải bình tĩnh, không được kích động, càng không thể vứt bỏ mạng sống vì con. Con hy vọng mọi người có thể sống thật tốt, dù có con hay không, cũng phải sống thật tốt.”

Tô thị nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vân Lạc, trong lòng chợt thấy nặng nề, sắc mặt bà hơi khó coi, nói: “Phỉ phui cái mồm, không được nói mấy lời xui xẻo, cả nhà ta đều phải sống tốt. Lạc Lạc, có phải con bị người ta ức hiếp không? Con nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ không kích động.”

Vân Lạc phát hiện mẹ hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Con không bị ức hiếp, là con gặp ác mộng.”

“Trong mơ sau khi con chết, cha đi chém người ta để báo thù cho con, kết quả bị chém thành trăm nghìn mảnh. Mà mẹ thì bị điên vì phải chịu quá nhiều cú sốc… Cuối cùng còn bị người ta bán vào lầu xanh. Con sợ lắm, rất sợ… Mọi người lại giống như trong giấc mơ.” Nàng khóc không thành tiếng, vừa nói vừa lắc đầu.

Sau khi Tô thị nghe xong thì im lặng một lát mới hỏi: “Lạc Lạc, ở trong mơ, tại sao con lại chết?”

“Bị người ta… làm nhục, tự sát.” Vân Lạc nghẹn ngào, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nàng hy vọng biết nhường nào rằng đây thật sự là một giấc mơ.

“Không đâu, không đâu, tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra. Lạc Lạc của mẹ tốt như vậy, phải sống lâu trăm tuổi.” Nước mắt Tô thị chảy xuống má, bà ôm chặt Vân Lạc, nỉ non: “Đấy chỉ là một giấc mơ, không phải sự thật. Lạc Lạc đừng sợ, mẹ ở đây.”

“Mẹ ơi, mẹ đồng ý với con là cho dù xảy ra chuyện gì thì cha mẹ đều phải sống tốt. Được không ạ?” Vân Lạc lại nhấn mạnh.

“Được.” Tô thị lên tiếng.

Vân Lạc cảm thấy nàng rất may mắn khi có được tình yêu vô bờ của cha mẹ.

Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Tô thị, an ủi bà: “Mẹ đừng khóc, những chuyện này đều không phải thật, chúng ta đều phải sống tốt.”

Tô thị buông Vân Lạc ra, cúi đầu dùng ống tay áo xoa nước mắt, cười nói: “Nhìn mẹ này, không ra dáng người mẹ gì hết, thế mà lại khóc sướt mướt ở trước mặt con gái.”

Bà giơ tay, đặt bàn tay lên mặt Vân Lạc, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, trong đôi mắt dịu dàng như nước tràn đầy tình yêu thương.

Trong phòng yên tĩnh lại, tâm trạng Vân Lạc cũng dần khôi phục: “Mẹ ơi, chúng ta ra ngoài đi, lát nữa cha không nhìn thấy chúng ta lại sốt ruột.”

Ông Vân giống như có cảm giác, ở bên ngoài hô to: “Mẹ Lạc Lạc ơi…”

Tô thị chỉnh lại vạt áo chuẩn bị đi ra ngoài cùng con gái, miệng lại lẩm bẩm: “Cha con chỉ toàn lo nghĩ linh tinh, mẹ con mình có lạc mất đâu.”

“Sao thế này? Mắt cả hai mẹ con đều hồng hồng? Bị người ta ức hiếp à. Là ai? Ta báo thù cho hai người.” Ông Vân hùng hổ nói.

Tô thị lườm ông: “Có con gái ở đây, ông nói chuyện cho đàng hoàng. Ai bắt nạt được hai mẹ con ta chứ, hai mẹ con ta tâm sự chuyện riêng tư, đang xúc động nên không kiềm chế được.”

“Ừ ừ ừ, nghe bà hết.” Ông Vân nói, thấy hai mẹ con không sao thì yên lòng.

Trong sân, Vân Lạc đang kể những chuyện thú vị của mình ở nhà họ Chung, Tô thị và ông Vân nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều và yêu thương. Hai người im lặng nghe, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu hoặc gật đầu đáp lại.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc, chú chim nhỏ đứng ở đầu cành, hót líu lo không ngừng, như thể cũng đang nghiêm túc nghe Vân Lạc kể những chuyện thú vị.

“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa phá vỡ hình ảnh tốt đẹp này.

“Ai vậy? Ra đây.” Tô thị đi tới, nhìn ra cửa.

“Bác gái, Lạc Lạc có ở nhà không ạ? Có thể gọi muội ấy ra ngoài một chút không? Cháu muốn nói chuyện với muội ấy.” Trương Thanh Lực lễ phép hỏi.

Tâm trạng Tô thị tốt, bà chưa kịp nghĩ nhiều đã gọi to vào trong sân: “Lạc Lạc, Thanh Lực tìm con.”

Nụ cười của Vân Lạc đã biết mất, nàng chẳng hiểu ra sao. Thanh Lực ca tìm nàng có chuyện gì? Nàng đứng dậy chậm rãi đi ra cửa.

Trương Thanh Lực không lên tiếng, hắn ta liếc mắt nhìn Tô thị với vẻ khó xử. Tô thị cười khẽ, nhường không gian lại cho hai người.

“Thanh Lực ca, huynh tìm ta có chuyện gì à?” Vân Lạc nói.

Trương Thanh Lực tiến lên muốn kéo cổ tay Vân Lạc, nhưng bị tránh đi, hắn ta nhìn phía sau một cái rồi nói: “Muội ra đây với ta.” Sau đó đi ra ngoài trước.

Vân Lạc không ngờ Thanh Lực ca sẽ đi kéo tay nàng, nàng né tránh theo bản năng, hơi cảnh giác nhìn hắn ta rồi đi theo ra ngoài, đi thẳng đến bên dưới một cái cây to, trên đoạn đường không có nhiều người qua lại lắm.

Vân Lạc khó hiểu nói: “Bây giờ có thể nói chưa?”

“Lạc Lạc muội muội, tặng muội cái này.” Trương Thanh Lực lấy một cây trâm bạc hình hoa sen từ trong ngực ra đưa cho nàng.

Vân Lạc nhìn hắn ta bằng ánh mắt phức tạp. Lúc sáng, nàng phát hiện ra đôi chút nên đã ngắt lời Thanh Lực ca. Không ngờ đến buổi chiều, Thanh Lực ca lại tặng cây trâm cho nàng.

Phải biết rằng, ở chỗ này của bọn họ, một nam tử tặng nữ tử cây trâm, có nghĩa là nam tử đó đã phải lòng cô gái. Nếu cô gái cũng có tình cảm sẽ nhận cây trâm, sau đó sẽ tặng đồ cho nam tử kia, điều này tượng trưng cho việc hai người đều có tình cảm với nhau. Nam tử sẽ dẫn người đến nhà gái cầu hôn.

“Thanh Lực ca, ta không thể nhận được.” Vân Lạc từ chối dứt khoát.

Trước mắt nàng chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình, không để cha mẹ rơi vào kết cục bi thảm, cũng không nghĩ đến chuyện tình cảm trai gái.

“Ta không có ý gì khác, chỉ muốn tặng muội một món quà thôi, muội nhận đi.” Trương Thanh Lực nhìn Vân Lạc, trông rất thoải mái tự nhiên, nhưng trong mắt lại hiện lên chút tổn thương.

“Nếu là mấy món đồ nhỏ khác thì ta nhất định sẽ nhận, nhưng đây là cây trâm, ta không thể nhận được, sẽ bị người ta chỉ trích.” Vân Lạc nói, ánh mắt đầy sự kiên quyết.

Trương Thanh Lực cúi đầu nhìn Vân Lạc, có vẻ áy náy nói: “Lạc Lạc muội muội, ta xin lỗi, ta không nghĩ nhiều như vậy. Ta chỉ muốn tặng muội một món quà thôi, là ta suy nghĩ không chu toàn.”

Hắn ta cất cây trâm vào ống tay áo, khóe môi hơi nhếch lên: “Lần sau sẽ tặng muội món đồ chơi khác.”

Vân Lạc đang muốn nói gì đó thì bị người ta đẩy mạnh một cái, nàng lảo đảo vài bước, may mà nhanh chóng ổn định được cơ thể, nhờ vậy mới không ngã xuống đất.

Nàng không vui lườm sang bên đó, lập tức thấy có một “con ong mật” đang bay vo ve bên cạnh Thanh Lực ca.

“Thanh Lực ca ca, nữ tử bên cạnh huynh là ai? Hai người có quan hệ như thế nào mà huynh còn tặng trâm cho nàng ta?” Chu Du Hinh kéo vạt áo Trương Thanh Lực, chất vấn.

“Không liên quan gì đến cô.” Trương Thanh Lực lạnh lùng nói.

“Sao lại không liên quan đến ta? Ta là… Ta là muội muội của bạn huynh, quan tâm huynh cũng không được sao?” Chu Du Hinh phản bác, nói đến đoạn sau thì giọng điệu càng mất đi khí thế.

Nàng ta không muốn cãi vã với Thanh Lực ca ca, tất cả đều do nữ tử trước mặt, chắc chắn là nữ tử này đang quyến rũ Thanh Lực ca ca.

“Ta không cần biết ngươi là ai, mời ngươi cách xa Thanh Lực ca ca. Nhà ta có họ hàng làm việc ở nha môn trên huyện, tốt nhất ngươi nên nghe lời ta.” Chu Du Hinh hất cằm, kiêu căng nói.

Vân Lạc cười nhạo một tiếng, nói: “Ta không cần biết ngươi là ai, mời ngươi xin lỗi ta.”

Chu Du Hinh chỉ vào mình với vẻ mặt không tin nổi, nói: “Ngươi bảo ta xin lỗi ngươi? Dựa vào đâu mà ta phải xin lỗi ngươi?”

“Đẩy người ta xong không xin lỗi, ngươi còn lý luận à?” Vân Lạc cảm thấy cạn lời.

“Chu Du Hinh, cô mau xin lỗi Lạc Lạc muội muội.” Trương Thanh Lực lạnh lùng nói với nàng ta.

“Huynh bắt ta xin lỗi nàng ta? Huynh còn gọi nàng ta là Lạc Lạc muội muội? Gọi nàng ta là Lạc Lạc muội muội, mà lại gọi cả họ cả tên ta. Ta tức rồi, ta không xin lỗi!” Chu Du Hinh khoanh tay, hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.

“Nếu cô không xin lỗi thì sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.” Trương Thanh Lực nói với vẻ lạnh lùng.

Vân Lạc ngạc nhiên, trước giờ nàng chưa từng thấy Thanh Lực ca nói chuyện với người khác như vậy, Thanh Lực ca trong ấn tượng của nàng đều là người dịu dàng và biết quan tâm.

Chu Du Hinh tức đến mức mắt ngấn lệ. Từ trước đến nay chưa có ai dám đối xử với nàng ta như vậy. Nếu là người khác, nàng ta đã tát cho một cái rồi bỏ đi từ lâu rồi, nhưng người này lại là Trương Thanh Lực. Hắn ỷ vào việc nàng ta thích hắn, mà nàng ta lại vô cùng thích hắn, cho dù hắn đã từ chối rất nhiều lần.

Nàng ta không muốn xin lỗi, rất muốn cứ thế đi luôn, nhưng nàng ta sợ không đươc gặp Trương Thanh Lực hơn. Nàng ta chuyển ánh mắt về phía Vân Lạc, hy vọng Vân Lạc có thể mở miệng từ chối, không để nàng ta phải xin lỗi.

Vân Lạc im lặng chờ, cũng không nói chuyện. Có đôi khi lùi một bước cũng không phải là trời cao biển rộng, mà sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy mình dễ bị bắt nạt.

“Xin lỗi!” Trương Thanh Lực lại nói tiếp.

Chu Du Hinh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn ta, trái tim như bị vô số mũi kim đâm vào làm nó đau nhói. Nàng ta lớn tiếng phản bác: “Không phải chỉ đẩy nàng ta một cái thôi sao? Với lại nàng ta cũng không bị thương, tại sao ta phải xin lỗi?”

Vân Lạc thờ ơ nói: “Nếu ta không kịp thời ổn định cơ thể, có lẽ ta sẽ ngã xuống đất hoặc bị trầy da. Giờ có hai lựa chọn, hoặc là ta đẩy lại một cái, hoặc là ngươi xin lỗi ta.”

“Lần cuối cùng, Chu Du Hinh, cô có xin lỗi không?” Trương Thanh Lực nhìn Chu Du Hinh với ánh mắt mất kiên nhẫn, giọng điệu lạnh thấu xương giống như gió tuyết mùa đông.

Chu Du Hinh chảy nước mắt, nàng ta không cam lòng nhìn Vân Lạc, rít ra mấy chữ từ kẽ răng: “… Xin lỗi.”

“Ta không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.” Vân Lạc nói.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.