“Cô nương, cuối cùng người đã về. Hôm nay chơi có vui không ạ?” Song Diệp nói.
Vân Lạc xoa bả vai và cánh tay của mình, ngáp một cái: “Chơi vui lắm, nhưng hơi mệt.”
Sau khi nói xong, Vân Lạc mệt mỏi đi vào phòng. Song Diệp, Đan Diệp rất biết ý đóng cửa lại, đứng canh ở ngoài phòng.
Vừa vào cửa, Vân Lạc lập tức phấn chấn. Nàng nhanh chóng đóng cửa sổ lại, móc tờ giấy nhỏ trong ống tay áo rồi mở ra xem, bên trên viết: Mười lượng bạc, ba ngày sau.
Mười lượng bạc đủ để một người nông dân bình thường ăn uống trong một năm, không ngờ một tin tức tốn hẳn mười lượng. Cũng may số tiền tiêu vặt mà cô họ cho nàng cùng với tiền cha mẹ cho mấy năm nay, cộng thêm một vài thứ linh tinh cũng được hơn hai trăm lượng bạc.
Nếu có thể hỏi thăm được tin tức có ích thì mười lượng bạc này cũng đáng giá.
“Nhị công tử, cô nương đang nghỉ ngơi ở trong phòng ạ.”
Tiếng trả lời của Song Diệp truyền đến tai Vân Lạc. Nàng cất tờ giấy rồi ra mở cửa phòng.
“Biểu ca.”
Vân Lạc vừa ngẩng đầu đã thấy Chung Tịch, nhưng thứ làm nàng chú ý chính là bông hoa nhỏ màu đỏ trên đầu Chung Tịch.
Lần trước đã nhìn thấy trên đầu biểu ca như có bông hoa, nàng cứ tưởng là ảo giác của mình. Không ngờ lại có thật.
Da đầu Chung Tịch ngứa râm ran. Hắn cảm thấy hình như người trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào… đỉnh đầu hắn? Còn cảm nhận được có một sự hứng thú đang tăng dần.
Hắn không khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-hoa-nho-tren-dau-bieu-ca/1867332/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.