Dung Diễn Xuyên mất một lúc lâu mới trả lời.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh không lịch thiệp khi phản hồi yêu cầu của một người phụ nữ.
“Khuynh Thành, tôi xin lỗi về chuyện những bức ảnh.”
“Nhưng thật sự, tôi không thể giữ lại dù chỉ một tấm sao?”
“Đó là tất cả những gì tôi có liên quan đến em trong suốt sáu năm qua.”
Tôi ngồi trên máy bay.
Máy bay chuẩn bị cất cánh.
Tôi cảm thấy hai má nóng bừng, không nhịn được dùng mu bàn tay chườm cho mát.
Tôi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, mở khóa rồi lại khóa màn hình, lặp đi lặp lại vài lần.
Cuối cùng, tôi mở khung tin nhắn và trả lời an.
“Ngài Dung, anh có thể giữ lại tấm chụp ngón tay có vết sẹo. Còn lại, hãy hủy hết.”
Dung Diễn Xuyên trả lời rất nhanh:
“Tuân lệnh.”
Tôi lật úp điện thoại xuống, không trả lời thêm.
Khi máy bay cất cánh, một tin nhắn cuối cùng của anh gửi đến:
“Khuynh Thành, khi nào tôi có thể đến thăm em?”
Vào dịp giỗ 10 năm của mẹ, tôi âm thầm trở về nước.
Lịch trình trở về được Dung Diễn Xuyên sắp xếp,
khách sạn tôi ở cũng thuộc chuỗi khách sạn của tập đoàn Dung.
Dung Diễn Xuyên nói, tôi là khách hàng đầu tiên của anh,dịch vụ hậu mãi của anh là trọn đời.
Nghĩ đến những bức ảnh anh từng giữ lại, tôi mỉm cười đồng ý.
Ngày đi viếng mẹ, anh đã cho người đến dọn dẹp khu mộ trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những năm qua, Chu Cảnh Nhượng vẫn đến viếng mộ mẹ tôi hàng năm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-hong-heo-tan/2734415/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.