🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc trời còn chưa sáng, Lưu Nhất Hàng đã quay lại, giống như lúc trước cậu nói, mua về chút đồ ăn.

Khi cậu bước vào cửa, Hạ Dương Ba đang nói chuyện điện thoại với Hứa Ngụy Trì. Hứa Ngụy Trì gọi điện đến, bởi vì thời gian gần đây, bản thân vì chuyện của Lưu Nhất Hàng mà lơ là công việc, xin lỗi vì đã đẩy phần lớn trách nhiệm sang cho Hạ Dương Ba, nhưng mà gần nửa tháng qua, văn phòng luật trong tay Hạ Dương Ba cũng đã nửa sống nửa ch*t rồi.

Nếu nói Hứa Ngụy Trì có lý, thì Hạ Dương Ba thực sự là không nên, anh tự thấy hổ thẹn mà chấp nhận lời xin lỗi của Hứa Ngụy Trì, lại làm như không biết mà hỏi về tình hình của Lưu Nhất Hàng.

“Cậu ấy à… không sao cả, là do bên Tanzania sai mà…”

“Người trong nhà lúc trước đều… haiz… bỏ đi không nói nữa, cậu ấy có thể bình an trở về là tốt rồi…”

Khi đang nói, Hạ Dương Ba nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa, anh lơ đễnh nghe thấy tiếng Hứa Ngụy Trì nói chuyện, hơi hơi quay đầu. Mở cửa ra đi vào, rồi đóng cửa lại, nhìn thấy Hạ Dương Ba đang nghe điện thoại, cười mỉm với anh, thay giày, trên tay xách một chiếc túi, đi thẳng vào trong bếp.

Từ lúc Lưu Nhất Hàng bước vào cửa, Hạ Dương Ba không nghe được Hứa Ngụy Trì nói gì nữa, ánh mắt lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cậu, cho đến khi Lưu Nhất Hàng bất lực đứng trước kệ trong nhà bếp, nhìn đống thực phẩm không biết làm thế nào, anh mới không nhịn được mà cong môi cười.

Nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với Hứa Ngụy Trì, Hạ Dương Ba ung dung đi đến phòng bếp, đứng sau lưng Lưu Nhất Hàng: “Nói thì cũng hay lắm, anh còn tưởng hơn nửa năm nay em trưởng thành rồi.”

Lưu Nhất Hàng bị anh dọa cho giật mình, quay người lại, thẹn quá hóa giận nhìn anh.

“Sao nào? Anh nói sai sao?” Hạ Dương Ba nhướng mày, nét mặt cũng bất giác thả lỏng xuống.

Không biết tại vì sao, tuy rằng vẫn chưa tiêu hóa hết lời Lưu Nhất Hàng, vẫn chưa nghĩ được cách tốt nhất xử lý mối quan hệ với cậu, nhưng khi nhìn thấy Lưu Nhất Hàng đứng trước mặt mình, liền không khống chế nổi bản thân rất muốn trêu chọc cậu ấy.

Muốn xác nhận nhiều lần rằng cậu ấy vẫn rất ổn.

Vẫn giống như lúc trước, rất rất ổn.

“Không lẽ là muốn nói, em thực sự biết nấu ăn sao?” Giọng điệu cười như không cười của Hạ Dương Ba khiến Lưu Nhất Hàng có chút khó chịu, mặc dù biết là người trước mặt đang trêu ghẹo mình, nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn không nhịn được mà bất mãn lườm anh: “Em làm gì có thời gian mà học nấu ăn!”

Nét mặt nghiêm nghị của Lưu Nhất Hàng lộ ra vẻ thẹn quá hóa giận, tương phản thực sự rất lớn, Hạ Dương Ba buồn cười, nhưng phải cố nhịn giữ vẻ mặt bình thường: “Em đến nhà anh, là để anh nấu cơm cho em ăn à?” Nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.

Lưu Nhất Hàng nhìn một cái, lập tức thấy lo lắng, nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay Hạ Dương Ba: “Đừng mà anh Hạ…”

Sắc mặt Hạ Dương Ba không chút biểu cảm nhìn cậu, trong lòng tự như đụng phải con nai nhỏ.

“Em học nấu ăn vẫn không được à…” Lưu Nhất Hàng mở to mắt nhìn anh. “Không phải anh từng nói, anh sẽ dạy em sao?”

Mình đã từng nói câu này sao?

Hạ Dương Ba thầm mắng bản thân không có tiền đô, nhìn Lưu Nhất Hàng với vẻ mặt bình tĩnh.

Lưu Nhất Hàng nhìn anh không muốn buông ra, ấm ức cúi đầu: “Anh còn từng nói sẽ nấu cơm cho em ăn…”

Câu này quả thực có từng nói qua!

Hạ Dương Ba sợ cậu sẽ tiếp tục nói nữa, liền vội ngắt lời: “Rửa rau đi!”

“Này!” Lưu Nhất Hàng hưng phấn nói.

Mà trên thực tế, nếu nói là Hạ Dương Ba dạy Lưu Nhất Hàng nấu cơm, chẳng khác nào là Hạ Dương Ba nấu còn Lưu Nhất Hàng ở bên cạnh làm phụ bếp.

“Rửa sạch bí ngô, rồi đưa cho anh.”

“Em đến máy tiệt trùng lấy một cái đĩa ra đây,… không phải loại đĩa đấy… loại kia… đúng rồi, miệng tròn là được…”

“Đã rửa sạch hành lá chưa?”

“Giúp anh đập hai quả trứng gà… em biết đập trứng gà chứ?”

Đợi đến khi vật lộn nấu xong được bữa cơm, tự hứa sẽ chuộc tội đến cùng, “thiếu gia si tình”  Lưu Nhất Hàng vì Hạ Dương Ba rửa tay nấu canh, nhưng vẫn như cũ chỉ biết rửa rau, rồi làm một việc đơn giản là bày lên đĩa. Điều cậu giỏi nhất, vẫn là giống như một chú chó husky háu ăn, lè cái lưỡi dài, ngoan ngoãn ngồi vào bàn, chờ đợi đồ ăn ngon từ Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba vừa giận vừa cười, trợn mắt nhìn cậu: “Còn không đến giúp anh à?”

Vậy nên, ngay lập tức cậu rời khỏi bàn ăn với một nụ cười nịnh nọt giúp Hạ Dương Ba dọn cơm.

“Anh Hạ…” Hai người ngồi đối diện, yên lặng ăn cơm, Lưu Nhất Hàng nhìn Hạ Dương Ba tâm trạng ủ rũ, đôi mắt to tròn đáng thương nhìn anh: “Em có thể chuyển đến đây ở không?”

Hạ Dương Ba ngạc nhiên, suýt chút nữa không cầm chắc đôi đũa: “Chuyển đến đây?”

Lưu Nhất Hàng gật đầu như giã tỏi.

“Tại sao?“ Hạ Dương Ba cố tỏ ra bình tĩnh dùng đũa gắp món trứng bác cà chua.

“Hai chúng ta đã ở bên nhau rồi, sống cùng một chỗ không phải rất bình thường sao?” Lưu Nhất Hàng coi như là chuyện đương nhiên, rất nhanh nghĩ đến cái gì đó, hạ âm lượng xuống, thì thầm nói: “Em… Em sắp phải đến bệnh viện thực tập rồi… Năm sau! Chậm nhất là năm sau em có thể vào bệnh viện làm rồi, em… tuy chắc chắn là tiền lương của em không thể cao bằng anh, nhưng em…”

“Chúng ta ở bên nhau lúc nào?” Hạ Dương Ba trầm giọng hỏi.

Lưu Nhất Hàng khựng lại sững sờ nhìn Hạ Dương Ba, mặt mày nửa xanh nửa đỏ, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói, uất ức nói: “Buổi, buổi sáng…không phải chúng ta đã nói xong rồi sao?”

Sáng nay là ai với cậu đã nói xong rồi?

Rõ ràng là một mình cậu lải nhải không ngừng.

Mà bản thân anh… chỉ là không phủ nhận gì cả…

Nhưng mà, không lẽ như vậy được coi là ở bên nhau rồi sao?

Bởi vì hai người một người uống say một lần, tổng cộng làm hai lần, ngày hôm sau tính lại không có bức xé gì, lại thêm như chú chó sói nhỏ vậy một hồi tuy vẫn được xem như thành khẩn, nhưng thực ra cũng không biết làm sao tỏ tình với người khác…hai người cứ như vậy coi như ở bên nhau rồi?

Ở bên nhau…hóa ra là chuyện dễ dàng như vậy ư?

Trong lòng Hạ Dương Ba mờ mịt chả biết gì.

Nhưng, anh lại cảm thấy một niềm vui vỡ òa và nhói lên không thể giải thích được, một cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn khó tả, từ từ bao quanh anh như một dòng điện ấm áp…

Nhìn thấy Hạ Dương Ba với vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng Lưu Nhất Hàng như không đáy, cúi thấp đầu nhìn anh chăm chú, thận trọng nói: “Anh, anh Hạ…”

“Nhiều đồ không?” Cậu vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp theo, đã bị giọng nói dịu dàng của Hạ Dương Ba cắt ngang.

“Hả?” Lưu Nhất Hàng sững sờ, gãi gãi đầu, hồi lâu sau mới phản ứng lại, vui mừng khôn xiết, đặt cái bát lên bàn “rầm” một tiếng, tiến đến trước mặt anh: “Anh đồng ý cho em chuyển sang đây à?”

Tóc của cậu ngắn hơn so với lúc trước một chút, chắc là khi ở Châu Phi đã cắt thành một tấc, sau đó lại dài ra một chút, nửa dài nửa ngắn, nhìn trông có vẻ rũ rượi, và với nụ cười của cậu lúc này đôi lông mày cong lên, dáng vẻ ngốc nghếch, khiến Hạ Dương Ba không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vươn tay nhẹ nhàng đẩy đầu cậu một cái: “Mai anh có việc rồi, đồ đạc có nhiều không? Mang được hết không?”

Lưu Nhất Hàng cười “hehe”: “Không nhiều không nhiều…Em đã nói với gia đình là phải về trường học, anh em ngày mai bảo tài xế đưa em đến trường…cũng chẳng có bao nhiêu đồ, chỉ có vài bộ quần áo… Em sẽ từ từ mang sang đây…”

Nghe Lưu Nhất Hàng nhắc đến người nhà, lòng Hạ Dương Ba lập tức trùng xuống vài phần, sắc mặt cũng rất xấu.

Gần như có thể nhìn ra Hạ Dương Ba đang lo lắng, Lưu Nhất Hàng gắp cho anh một miếng sườn nhỏ, trầm giọng nói: “Anh Hạ yên tâm đi… gia đình… sau này em sẽ từ từ nói với họ… Đợi em… đợi em trưởng thành hơn chút nữa, sẽ tốt hơn chút…”

Trưởng thành người đàn ông có thể sát cánh bên anh.

Ngược lại, Hạ Dương Ba lại không hề nghĩ nhiều như vậy, nhiều năm nay, anh thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc ra mắt gia đình, hầu như toàn là nghĩ đến việc kéo dài trì hoãn, đặc biệt là Hạ lão gia, tuổi tác đã cao, còn mắc nhiều bệnh, anh trước giờ chưa từng nghĩ đến sẽ vì bản thân sống thoải mái mà đem chuyện này đi kích động ông ấy.

Có điều đó chỉ là một bí mật.

Một người phải che giấu rất nhiều bí mật, mới có thể tồn tại được trong cuộc đời này.

Chẳng qua là bản thân che giấu thêm một bí mật nữa, anh luôn có cách để vượt qua nó.

Hạ Dương Ba ngẩng đầu, ôn hoà bình tĩnh nhìn Lưu Nhất Hàng, nhìn bộ dạng thề thốt của cậu, tuy rằng chỉ là lời hứa của một đứa trẻ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mềm nhũn.

“Bữa tối mai có thể tự lo cho mình không? Anh không chắc là là mình có thể về sớm…” Anh nhìn Lưu Nhất Hàng, hỏi với giọng điệu như đang thương lượng.

Lưu Nhất Hàng hơi thất vọng một chút, nhưng vẫn nghe lời gật đầu: “Em sẽ tụ tập cùng đám Trương Húc.” Sau đó lại nói thêm: “Em sẽ về sớm một chút.”

Hạ Dương Ba gật đầu: “Uống ít rượu thôi.” Nói xong hình như lại nghĩ đến mấy bình rượu trong phòng khách, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, ho nhẹ một tiếng: “Ăn cơm xong dọn dẹp nhà cửa cùng anh.”

“Vâng!”

Nhưng kết quả là, ăn cơm xong, hai người lại là ngồi ở trên sô pha thư thái xem Tivi, Lưu Nhất Hàng không biết làm rơi dép lê từ lúc nào, mặt dạn mày dày dựa vào đùi của Hạ Dương Ba, cùng lúc còn thoải mái thở một hơi dài: “Haizz…Thoải mái quá…”

Hạ Dương Ba bóp chặt mũi cậu, cậu chỉ có thể há to miệng để thở, Lưu Nhất Hàng thiếu oxy há hốc miệng thở hổn hển, mặt đỏ bừng bừng, nói một cách uy hiếp: “Còn không buông ra, em hôn anh đấy!”

Luật sư Hạ Dương Ba vốn đã chinh chiến nhiều trận mà cũng phải đỏ mặt, nhanh chóng buông cậu ra, bóp chặt khuôn mặt cậu: “Tránh ra! Đi rửa bát đi!”

Lưu Nhất Hàng đắc ý cười lớn, xoay người từ sô pha đứng dậy, xỏ dép lê, uể oải từ từ đi về phía nhà bếp.

Đợi cậu rửa bát xong đi ra, Hạ Dương Ba vẫn chưa quên việc dọn dẹp nhà cửa, Lưu Nhất Hàng lại hất cằm lên với anh: “Được rồi anh cứ ngồi đó đi, để em dọn cho.”

Hạ Dương Ba vui mừng thoải mái, nằm dài trên sô pha nhìn cậu bận tới bận lui, hăng hái dọn dẹp.

Nhìn Lưu Nhất Hàng từ một cậu bé đã dần trở thành một người đàn ông trước mặt, bóng lưng cậu trông có vẻ rất dài, trông như gầy hơn so với lúc trước, nhưng lại không hề có vẻ yếu ớt, ngược lại lại tràn trề sức sống, khiến cho người ta cảm thấy có thể dựa vào.

Cậu chạy ra chạy vào bận tới bận lui, nhanh thoăn thoắt dọn dẹp từng phòng một. Sau khi đựng đầy một túi toàn rác, cậu một bên mở cửa một bên nói với Hạ Dương Ba: “Em đi ra ngoài một lát.”

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa, căn nhà lập tức trở nên yên lặng, trong lòng Hạ Dương Ba bỗng dâng lên một cảm giác bất an, anh rất sợ cánh cửa cứ đóng chặt như vậy, thì người ở bên ngoài kia cũng sẽ không đến nữa.

Anh có chút lo lắng từ trên sô pha đứng dậy, lê dép chạy đến bên cạnh cửa, đột nhiên, cửa bị người bên ngoài mở ra, Lưu Nhất Hàng vừa vứt rác xong trở về kinh ngạc nhìn anh: “Sao vậy?”

Sau đó Hạ Dương Ba mới nhận ra sự thất lễ của mình, liền xoay người đi về phía ghế sô pha, vừa đi vừa nhẹ giọng đáp “Không có gì.”

Lưu Nhất Hàng chẳng nói chẳng rằng nhún vai, đi vào nhà vệ sinh lấy cây lau nhà, lau sạch từng phòng từng phòng một.

Đèn trong phòng khách hơi mờ, ánh mắt của Hạ Dương Ba nhìn theo bóng lưng cậu, chẳng được bao lâu, trong bầu không khí ấm áp yên tĩnh này, cơn buồn ngủ dần dần ập đến anh.

Không biết bao lâu sau, anh mới cảm thấy có người đang cần thận ôm lấy mình, đầu dụi vào ng*c, hơi thở ấm áp ấy vây lấy anh, Hạ Dương Ba không nhịn được vươn tay ôm cậu lại.

Sau đó bên tai cậu nghe thấy một tiếng than thở: “Em gầy quá…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.