🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hôm sau Lưu Nhất Hàng ngủ thẳng một mạch đến trưa mới dậy, cậu cũng hiếm khi ngủ nướng như vậy.

Bố mẹ cậu đã qua nhà bạn chơi từ sớm, mẹ cậu sáng sớm đã dậy nấu cho cậu cả nguyên một nồi cháo bát bảo rồi để trong tủ lạnh, cậu hâm nóng lại rồi ăn qua loa vài miếng coi như bữa trưa. Sau đó, cậu lại chơi game một lúc rồi mới chậm rì rì lắc lư qua nhà Lưu Nhất Ngôn.

Hứa Ngụy Trì vậy mà lại chỉ về nhà ngay sau cậu một bước.

“Anh Hứa hôm nay không tăng ca sao?” Lưu Nhất Hàng vừa thay giày vừa hỏi Hứa Ngụy Trì vừa mở cửa bước vào.

Hứa Ngụy Trì “ừ” một tiếng rồi lắc lắc đồ đang cầm trong tay: “Làm xong việc rồi nên nhân tiện làm chân chạy vặt cho chị em.”

Lưu Nhất Hàng đổi giày xong liền nhận lấy đồ trong tay Hứa Ngụy Trì rồi vừa bước về phía phòng bếp vừa cười nói: “Chị em còn rất biết sai người khác đấy!”

Lưu Nhất Ngôn ngồi trên chiếc thảm rải rác đồ chơi trong phòng khách chơi đùa với hai đứa nhỏ trừng mắt nhìn Lưu Nhất Hàng một cái: “Em trả lại chìa khóa nhà cho chị đây!”

Lưu Nhất Hàng lè lưỡi với cô ấy, quyết tâm phát huy tinh thần không biết xấu hổ đến cùng

Hứa Ngụy Trì thay giày, cởi áo khoác ngoài xong liền thơm vợ con một lượt, Tiểu Mộ Ngôn và Tiểu Dật Thần đang học nói cũng ê â nắm lấy ngón tay bố không buông.

Hứa Ngụy Trì cũng chỉ đành giữ tư thế kỳ quái thơm má Lưu Nhất Ngôn.

Lưu Nhất Hàng vừa hay ra khỏi phòng bếp thấy vậy liền cười xấu xa còn giấu đầu hở đuôi nói: “Ôi chao ôi, thật cay mắt quá đi… Em còn là một đứa trẻ đấy, anh chị sao có thể để em thấy được cảnh như vậy chứ?”

Lưu Nhất Ngôn đỏ mặt: “Được rồi đấy, cậu chính là một đứa bé to xác!”

Thói quen bình thường về nhà bị Lưu Nhất Hàng thấy được khiến Hứa Ngụy Trì ít nhiều cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, anh ấy ho nhẹ một tiếng che giấu cho qua rồi xoay người ôm Tiểu Mộ Ngôn.

Tiểu Mộ Ngôn còn ghét bỏ đẩy Hứa Ngụy Trì ra, miệng còn kêu lớn: “Không… Bá, bà…. Không!”

Bé trai vẫn luôn học nói chậm hơn bé gái. Tiểu Mộ Ngôn đã bập bẹ ê a được vài câu nhưng Tiểu Dật Thần lại vẫn mím chặt môi, chưa có dấu hiệu mở miệng học nói như cũ.

Cũng bởi mới bắt đầu học nói nên cô bé còn chưa biết nói từ có hai âm tiết, thậm chí còn chưa chưa học được cả âm điệu mà chỉ nói được những từ một âm tiết đơn giản như “má”, “bá”,….

Lúc Lưu Nhất Hàng còn đang ngạc nhiên vì Tiểu Mộ Ngôn đã có thể mở miệng nói chuyện thì cô nhóc con đã nghiêng nghiêng ngả ngả ngồi trên thảm chơi đùa, sau khi từ chối bố mình xong lại bỗng cười ngây ngô giang hai cánh tay bụ bẫm về phía Lưu Nhất Hàng.

Cậu vui vẻ bước lên phía trước cúi người xuống ôm Tiểu Mộ Ngôn lên rồi thơm chụt một phát thật mạnh lên mặt nhỏ mũm mĩm của cô bé: “Tiểu Mộ nhà chúng ta đã biết nói chuyện rồi hử? Gọi một tiếng cậu nhỏ nghe thử xem nào.”

Hứa Ngụy Trì mới bị Tiểu Mộ Ngôn từ chối liền quay qua bản sao Tiểu Dật Thần của anh ấy. Lưu Nhất Ngôn đưa tay đập vào đầu Lưu Nhất Hàng một cái: “Vừa mới học nói ai mà nói được từ khó nhằn như vậy hả?”

Lưu Nhất Hàng bất mãn vểnh môi lẩm bẩm: “Cậu nhỏ thì khó lắm sao?”

Người một nhà tuy có ồn ào ầm ĩ nhưng lại tràn ngập ôn hòa ấm áp.

Lúc này Hứa Ngụy Trì như mới nghĩ ra dường như thiếu gì đó nên liền quay đầu hỏi Lưu Nhất Hàng: “Dương Ba đâu?”

“Anh ấy…” Tuy là Hứa Ngụy Trì cũng không tỏ thái độ gì với mối quan hệ giữa hai người nhưng đột nhiên anh lại hỏi đến Hạ Dương Ba khiến Lưu Nhất Hàng căng thẳng đến mức suýt thì cắn trúng lưỡi của mình.

“Anh Hứa không biết sao ạ? Anh… Anh ấy đi công tác ở thành phố G rồi.”

Hứa Ngụy Trì vô thức nhíu mày, nhỏ giọng như lẩm bẩm một mình: “Cũng không nghe nói cậu ấy phải đi thành phố G mà.”

Rời khỏi nhà Lưu Nhất Ngôn, Lưu Nhất Hàng liền cảm thấy bản thân mình như sắp bùng nổ đến nơi.

Hứa Ngụy Trì vô thức lẩm bẩm, nhưng hai chị em Lưu Nhất Hàng và Lưu Nhất Ngon đều nghe thấy được lời anh ấy nói.

Văn phòng luật làm việc theo phương thức cộng tác, Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì còn là cộng sự cao cấp với nhau. Tuy “Khiêm Bằng” mới là đại cổ đông nhưng người có thể đánh nhịp lên tiếng ở chi nhánh thành phố Lâm chính là hai người này.

Cũng có thể nói là ở Khiêm Bằng, dù là Hạ Dương Ba hay Hứa Ngụy Trì đơn độc lên tiếng đều không thể quyết định được mà bất kỳ chuyện gì cũng đều nhất định phải là hai người cùng đánh nhịp quyết định. Nhận án kiện cũng giống như vậy, cho dù có là án kiện nhỏ nhoi không lọt vào mắt thì cũng phải lập hồ sơ đăng ký, cũng phải qua mắt một người khác nữa.

Cũng có nghĩa là Hứa Ngụy Trì nói Hạ Dương Ba không có công vụ phải đi công tác thì chín mươi chín phần trăm chính là không có đi công tác.

Nụ cười của Lưu Nhất Hàng lúc bấy giờ liền lập tức trở nên cứng đờ, dù cho Lưu Nhất Ngôn có lập tức xoa dịu “Có lẽ là bên phía khách hàng quyết định tức thời do có chuyện gấp gì cũng nên? Nói không chừng còn có thể thuận tiện về nhà một chuyến nữa”, nhưng cũng chẳng có chút tác dụng nào với Lưu Nhất Hàng cả.

Lòng cậu như gương sáng, Hạ Dương Ba đã nói trước cả mấy ngày là anh phải đi công tác vậy nên cho dù anh có đến thành phố G làm gì thì cũng tuyệt đối là đã lập kế hoạch từ trước.

Cho đến tận khi ăn cơm xong, sắc mặt của Lưu Nhất Hàng vẫn không được tốt cho lắm.

Hứa Ngụy Trì vì lỡ lời nên chỉ đành chịu tủi thân bị Lưu Nhất Ngôn sai đi rửa bát. Bộ dáng không chút để tâm của Lưu Nhất Hàng khiến Lưu Nhất Ngôn muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nói gì cũng đều rất kỳ quái.

Mãi đến khi ăn cơm xong, Lưu Nhất Hàng mới lấy lý do còn có chuyện phải rời đi. Lúc Lưu Nhất Hàng tiễn cậu ra cửa rốt cuộc cũng không nhịn được mà gọi cậu: “Nhất Hàng…”

Lưu Nhất Hàng cúi đầu nhìn cô ấy: “Dạ chị?”

“Chị không biết bọn em…. Chung sống với nhau như thế nào, nhưng điều quan trọng nhất khi hai người ở bên nhau chính là thẳng thắn cùng tin tưởng lẫn nhau. Chị cảm thấy điều này hẳn là đều đúng với tất cả mọi người, đúng chứ?” Lưu Nhất Ngôn nhẹ giọng nói.

Lưu Nhất Hàng nửa hiểu nửa không gật đầu.

“Chị không quá hiểu Dương Ba, nhưng chị hiểu em.” Cô ấy khẽ cười, đôi mắt to cong cong như hai vầng trăng khuyết giống hệt với Lưu Nhất Hàng: “Em ấy à, một khi bướng lên thì có chín trâu cũng không kéo được em lại.”

“Chẳng nói lý chút nào cả.” Cô ấy khẽ nhíu mày nhìn cậu đầy oán trách.

Lưu Nhất Hàng cứ như bị cô ấy nói trúng nên chỉ mỉm cười ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu.

“Cho dù là xảy ra chuyện gì, cho dù là nhìn thấy cái gì, nghe được chuyện gì hoặc nghi ngờ điều gì thì hãy nghe thử xem đối phương nói thế nào trước. Đặc biệt là những người quan trọng với em.” Lưu Nhất Ngôn nhìn cậu, hỏi: “Có thể làm được chứ?”

Lưu Nhất Hàng sững người một hồi sau đó cậu dường như cũng đã hiểu được ý của Lưu Nhất Ngôn. Cậu chần chừ gật đầu: “Em biết rồi ạ.”

Lúc này Lưu Nhất Ngôn mời hài lòng gật đầu, dịu giọng nói: “Được rồi, em về đi, đi đường nhớ chú ý an toàn đấy.”

Lưu Nhất Hàng về thẳng bên thành phố Đại học, cậu đứng từ dưới nhìn lên, trong nhà vẫn tối om, rõ ràng là không có người ở nhà. Cậu bỗng nhiên không muốn lên nhà nữa nên lân la dưới tiểu khu một lúc mới chậm rãi bước lên nhà.

Cậu ở trong nhà lòng dạ rối bời không tài nào yên lòng đọc sách, ngay đến cả chơi game cũng thua liên tiếp vài ván. Điện thoại vẫn chưa từng vang lên, còn yên tĩnh hơn cả ngày hôm qua, thậm chí đến tận khi cậu mơ màng ngủ trên sô pha, điện thoại cũng chưa từng vang lên.

Mãi cho đến giữa đêm, đèn trong phòng khách đột nhiên sáng lên, cậu mới mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy bóng đen dường như chỉ trong chớp mắt đã đến bên cạnh cậu. Người đến ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha bỗng vươn cánh tay dài ôm chặt lấy cậu.

Người về đêm phong trần mệt mỏi, trên người còn mang theo hơi lạnh của cơn gió đêm xuân, vương hương thơm mát lạnh của hoa cỏ cùng hơi gió biển đặc biệt trên người anh ôm chặt lấy Lưu Nhất Hàng còn nửa tỉnh nửa mơ vào lòng, ghì chặt đầu cậu vào lồng ng*c mình.

Lưu Nhất Hàng bị anh ôm lấy, bị hơi thở quanh người anh bao trùm lấy khiến cậu gần như chẳng còn tức giận. Cậu lại nghĩ đến lời nhắc nhở thiện ý của Lưu Nhất Ngôn lúc rời đi tối nay nên liền đưa tay ôm lấy anh, hít hít mũi đồng thời mở miệng hít một hơi thật sâu hương thơm trên người anh, cậu khàn giọng than thở: “Sao nửa đêm còn về thế này?”

“Anh có chuyện muốn nói với em.” Hạ Dương Ba ôm chặt lấy cậu, gần như là vừa cắn tai cậu vừa nói, hơn nữa cũng không có chút ý muốn buông cậu ra.

Hạ Dương Ba vẫn luôn là người chăm sóc cho Lưu Nhất Hàng, nhưng dáng vẻ như đứa trẻ lúc này của anh lại khiến Lưu Nhất Hàng tức đến bật cười: “Anh ngốc đấy hả? Có chuyện gì mà không thể để ngày mai trở lại rồi nói sau sao? Không thể gọi điện nhắn tin cho em? Sao cứ phải nửa đêm nửa hôm lái xe về thế này mới chịu hả…. Có phải là anh không cần cái mạng này nữa hay không? Em nói anh nghe, lần sau anh mà còn như vậy nữa thì em….”

“Anh nói chuyện với người trong nhà rồi.” Hạ Dương Ba mới không thèm nghe cậu nói dông nói dài như vậy, anh bất thình lình cắt ngang lời cậu rồi cười như một tên ngốc.

Lưu Nhất Hàng nhất thời không hiểu: “Hả?”

“Anh nói với người trong nhà rồi.” Hạ Dương Ba buông cậu ra, hai tay anh nắm lấy vai cậu để mắt cậu nhìn thẳng vào mắt mình, anh lặp lại từng chữ từng chữ một một lần nữa: “Chuyện anh thích đàn ông, chuyện anh thích em, anh đều nói hết với người trong nhà rồi.”

Có câu nói thế nào ấy nhỉ: Sợ nhất là bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.

Sự lặng yên khiến người ta sợ hãi kéo dài khoảng nửa phút, Lưu Nhất Hàng bỗng nhiên nhảy bật khỏi sô pha như như pháo bắn, cậu đứng chân trần trên nền nhà rồi chỉ tay vào Hạ Dương Ba còn đang ngây ra như phỗng ngồi chồm hổm một bên: “Anh, anh… Anh anh….”

“Anh… Anh con mẹ nó có phải uống nhầm thuốc không hả!” Cậu rốt cuộc cũng nghĩ ra từ thích hợp để mắng Hạ Dương Ba, lúc nói ra đến chính cậu còn thấy kỳ quái nhưng cậu vẫn cứng đầu cứng cổ, cắn răng cắn lợi để chân trần đá Hạ Dương Ba một phát: “Ai cho anh tự làm theo ý mình hả?”

Dường như còn cảm thấy không tệ nên cậu lại đá thêm phát nữa rồi mới nói: “Ai cho anh tự mình lặng lẽ về nhà come out hả?”

Lại đá thêm phát nữa: “Ai cho anh về nhà come out còn không dẫn em theo hả?”

Lúc nghe được mấy câu trước, Hạ Dương Ba cũng chỉ yên lặng ngồi xổm nguyên tại chỗ ngẩng đầu mỉm cười nhìn Lưu Nhất Hàng phát điên mà vẫn không trả lời. Mãi cho đến khi cậu nói ra câu cuối kia, nụ cười của anh mới dần lộ vẻ hơi gian nan, yết hầu anh hơi động rồi anh mới khàn giọng nói: “Anh không dám.”

“Anh không dám? Em thấy anh chẳng có gì không dám cả….” Lưu Nhất Hàng nhìn anh đầy bất mãn, rõ ràng là dáng vẻ của hỗn thế ma vương nhưng nói chuyện lại càng ngày càng nhỏ giọng, khiến bất kể ai nghe được cũng đều cảm thấy chẳng có chút sức lực nào: “Vậy… Bọn họ…. nói thế… Thế nào?”

Lưu Nhất Hàng vẫn có lúc sợ hãi.

Cậu vẫn có lúc không cảm thấy tự tin.

Hạ Dương Ba đứng lên rồi ngồi xuống sô pha, anh còn cố tỏ vẻ thần bí nhìn Lưu Nhất Hàng rồi mới hắng giọng nói: “Nửa đêm lái xe nên anh có hơi khát.”

Lưu Nhất Hàng vội vàng rót nước lấy lòng anh.

Hạ Dương Ba uống nước xong lại thỏa mãn chép miệng rồi lại nói: “Mỏi eo…”

Cậu nhóc ngốc nghếch lại ngây ngốc cười xoa bóp eo cho anh.

“Đau vai.”

Bóp vai.

“Tay cũng….”

“Cũng đủ rồi đấy, mô*g anh có đau hay không? Hay là em giúp anh làm chút vận động pít-tông nhé?” Lòng nhẫn nại của Lưu Nhất Hàng đã hao hết sạch, cậu như xù lông nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba thấy trêu chọc cậu cũng đủ rồi nên không nhịn được nữa mà lớn tiếng bật cười, cũng mặc kệ người này không biết xấu hổ đùa giỡn lưu manh, anh ấn tay cậu lại để cậu ngồi xuống bên người mình, nghiêng đầu ngậm cười nhìn cậu rồi dịu giọng nói: “Bọn họ… Coi như là đồng ý rồi đi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.