Hạ Dương Ba ngạc nhiên, nhịn không được tự mắng bản thân.
Anh thật sự bận đến mức quên nói chuyện quan trọng như vậy với Lưu Nhất Hàng.
Lưu Nhất Hàng vẫn còn đang lắp bắp nhìn chằm chằm vào anh để chờ đợi câu trả lời, bình thường chú chó nhỏ kia giương nanh múa vuốt hôm nay lại biến thành dáng vẻ tội nghiệp như vậy, Hạ Dương Ba cảm thấy mình xem vẫn chưa đủ nên nhịn không được mà có ý nghĩ muốn trêu chọc cậu một chút.
Anh ngồi ngay ngắn, còn thật sự nghiêm túc nhìn thẳng vào Lưu Nhất Hàng, hỏi cậu: “Nếu anh trở về thành phố G thì em định làm sao bây giờ?”
“Không sao cả, em sẽ đi cùng với anh.” Lưu Nhất Hàng không cần tự hỏi vì cậu đã sớm có đáp án: “Thế nhưng anh có thể từ từ rồi hẵng trở về được không bởi vì em còn đi thực tập…”
“Anh sẽ không về đâu.” Hạ Dương Ba không giả vờ nổi nữa, Lưu Nhất Hàng quả thực đã đưa toàn bộ tấm lòng của cậu cho anh xem, anh làm sao còn dám đùa vui nữa: “Em cứ ở đây đi, anh cũng sẽ không đi đâu cả.”
Lưu Nhất Hàng “A” một tiếng, mất một lúc lâu mới hiểu được ý của Hạ Dương Ba là gì, cậu dường như không tin nổi mà trừng lớn hai mắt nhìn anh, đôi mắt như chú nai con lóe sáng, cả tâm của Hạ Dương Ba dường như mềm nhũn.
“Anh, ý của anh là… Là anh sẽ không trở về thành phố G phải không?” Lưu Nhất Hàng vẫn còn chưa rõ, hỏi lại: “Anh sẽ ở lại thành phố Lâm phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-lieu-bay-theo-gio-tuyen-tinh-dai-ta/2746954/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.