🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cuộc hôn nhân tạm gác lại, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Thời gian thực tập của Lưu Nhất Hàng sắp kết thúc, bệnh viện trực thuộc và bệnh viện nhi cùng cho cậu cơ hội.

Chỉ nhìn vào trình độ học vấn của cậu ấy thì Lưu Nhất Hàng không có lợi thế gì cả, nhưng kết quả xuất sắc của anh ấy trong quá trình thực tập và kinh nghiệm hỗ trợ y tế ở nước ngoài đã khiến CV của cậu ấy đẹp hơn. Thêm vào đó lúc thực tập cậu đã hợp tác cùng chủ nhiệm Nghiêm làm luận văn, chuyện này đã nhận được đông đảo sự tán thành rộng khắp giới giáo dục, thậm chí không ít bệnh viện tư nhân sẵn sàng tuyển dụng cậu bác sĩ non trẻ, mới bước chân ra đời này với mức lương cao ngất ngưởng.

Theo mong muốn cá nhân, Lưu Nhất Hàng đang phân vân giữa Bệnh viện Nhi và Bệnh viện trực thuộc của Đại học Y.

Đại học Y là trường cũ của Lưu Nhất Hàng và bệnh viện trực thuộc lại là bệnh viện đa khoa có uy tín nhất ở thành phố Lâm. Ở lại bệnh viện trực thuộc chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất đối với Lưu Nhất Hàng. Nhưng nếu ở bệnh viện trực thuộc thì khoa thiếu người nhất là khoa gan, mật. Bây giờ, trở lại bệnh viện nhi, Lưu Nhất Hàng có thể đi theo chủ nhiệm Nghiêm tiếp tục nghiên cứu về các bệnh tim mạch của trẻ em.

Gia đình muốn Lưu Nhất Hàng làm ở bệnh viện trực thuộc, một trong số nhiều lý do đó chính là Ngô Thịnh có người quen ở bệnh viện trực thuộc, Lưu Nhất Hàng sẽ được quan tâm nhiều hơn một chút.

Lưu Nhất Hàng cũng có hỏi qua ý kiến của Hạ Dương Ba, khi nói đến điều này, đương nhiên Hạ Dương Ba chỉ hy vọng cậu lựa chọn công việc nào tương đối nhẹ nhàng một chút, nhưng khi so sánh thì cả hai công việc này không có cái nào dễ dàng cả, cũng chỉ đành bất lực thở dài, để cậu ấy tự mình quyết định.

Lưu Nhất Hàng kết thúc thực tập, đang trao đổi với hai bệnh viện, coi như cũng là thời gian nghỉ phép, kỳ nghỉ quốc khánh sắp đến, Hạ Dương Ba chỉ đơn giản dẫn người về thành phố G, ngoài mặt thì nói là đi giải tỏa tâm trạng, nhưng thật ra lại ta là dẫn người về nhà trá hình.

Trời vào thu, thời tiết bắt đầu chuyển se lạnh, sức khỏe ông Hạ cũng trở nên xấu hơn, cả người cũng bắt đầu biến thành con nít, suốt ngày lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hạ Dương Ba.

Lâm Nữ Sĩ đã dạy cho ông cách gọi video, cứ đến tối là lại muốn gọi video cho Hạ Dương Ba.

Lúc đầu Lưu Nhất Hàng còn muốn trốn tránh một chút, nhưng có một lần, ông chịu không được, hỏi Hạ Dương Ba: “Sao cháu lại ở nhà một mình? Nhất Hàng đâu rồi?”

Hạ Dương Ba vội vàng nhìn sang cầu cứu, không yên lòng nói: “Đang ở đây, đang ở bên cạnh cháu ạ.”

“Thế cháu cho ông gặp cậu ấy đi.”

Hạ Dương Ba ngoan ngoãn nghe lời đưa điện thoại cho Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng sửng sốt suýt chút nữa thì nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, cầm điện thoại như cầm củ khoai nóng, che camera, nghiến răng nghiến lời trừng mắt.

Ông Hạ ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi: “Này, này? Sao vậy? Sao ông không thấy gì cả? Nhất Hàng đâu? Nhất Hàng đâu?”

Lưu Nhất Hàng lập tức ngồi ngay ngắn lại, rút tay đang che camera lại, điều chỉnh lại biểu cảm, vô cùng ngoan ngoãn, lanh lợi: “Ông nội!”

Ông Hạ cười cười cười cười, giọng nói hiển nhiên có chút bất lực trả lời: “Hầy…” Sau đó, hình như không nhìn thấy rõ Lưu Nhất Hàng, liền dí sát vào màn hình.

Hạ Dương Ba quay đầu lại, thấy biểu cảm như trẻ con kia của ông liền trêu chọc: “Ông nội, có muốn cháu đưa kính hiển vi không?”

“Tránh ra!” Ông Hạ cùng Lưu Nhất Hàng đồng thanh hét lên, cả ba người đều là sững sờ, im lặng nửa giây, sau đó cùng nhau cười rộ lên.

Có thể ông đã già cho nên trên mặt không còn vẻ uy nghiêm của thuở trẻ, mà thay vào đó là sự quan tâm, ân cần của trẻ con kèm theo nét hiền hậu đã được khắc ghi qua bao năm tháng thách thức.

Bắt đầu từ ngày đó, lúc ông Hạ và Hạ Dương Ba điện video đều trở thành thời gian thể hiện tình cảm với Lưu Nhất Hàng, bản thân Hạ Dương Ba cảm thấy rằng Lưu Nhất Hàng mới như là cháu trai ruột của ông.

Trước ngày nghỉ lễ Quốc khánh, đêm đó Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng gọi video với ông Hạ như thường ngày. Ông Hạ rất hiếm khi hỏi bọn họ khi nào có thời gian rảnh, muốn Hạ Dương Ba đưa Lưu Nhất Hàng về nhà một chuyến. Lưu Nhất Hàng có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng cậu không thể từ chối lời mời của ông được, vì vậy cậu liền đồng ý.

Thế là, vào kì nghỉ lễ Quốc khánh, hai người lái xe về nhà của Hạ Dương Ba ở thành phố G, nhà họ Hạ đã chuẩn bị sẵn những món ăn nóng hổi chờ hai người về.

Giáo sư Hạ vẫn tỏ ra lạnh lùng, xa lánh và không có biểu hiện tốt với Hạ Dương Ba, nhưng lại đối đãi với Lưu Nhất Hàng rất nhẹ nhàng, lịch sự. chính điều này đã khiến trong anh hình thành một so sánh rất rõ ràng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc con trai dẫn con dâu về nhà ra mắt Lâm Nữ Sĩ, bà cười đến híp cả mắt, miệng kéo ra đến tận mang tai.

Ông Hạ cũng vui mừng, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng là kém hơn so với mấy trước gọi video.

Hạ Dương Ba không khỏi lo lắng, hỏi vài câu, ông cứ nói không sao rồi gọi hài người vào bàn ăn.

Trên bàn có rất nhiều món ăn ngon, ngoại trừ mấy món Hạ Dương Ba thích ra, thì toàn bộ đều là mấy món Lưu Nhất Hàng mê. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh ba vị phu huynh, sóng mũi cay cay.

Hạ Dương Ba dường như cảm nhận được tâm trạng của cậu, liền quay đầu sang mỉm cười: “Ăn thôi.”

Sau khi ăn tối xong, Lưu Nhất Hàng chủ động đi rửa bát, người nhà họ Hạ cũng không khách sáo với cậu. Hạ Dương Ba ngoan ngoan đi theo sau cậu, nhìn dáng vẻ lúc cậu đang rửa bát.

Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Nhất Hàng rửa bát, bình thường ở nhà Lưu Nhất Hàng cũng là người rửa. Nhưng bây giờ, đột nhiên trong lòng anh lại cảm thấy rất thỏa mãn – Anh được ở cùng người thân và người yêu, bọn họ thật sự đã lấp đầy trái tim anh.

Cảm thấy xúc động một lúc, Hạ Dương Ba bước tới và ôm eo Lưu Nhất Hàng từ phía sau.

Lưu Nhất Hàng giật mình, nhẹ nhàng giãy dụa: “Anh làm gì thế? Bố mẹ còn đang ở bên ngoài đó…”

“Ừ.” Dạ Dương Ba dán mặt mình lên cần cổ Lưu Nhất Hàng: “Để bọn họ thấy thì thấy… dù sao sau này còn phải nhìn cả đời, sớm làm quen cũng tốt…”

Đột nhiên Hạ Dương Ba như con nít, khiến trong lòng Lưu Nhất Hàng mềm nhũn ra, sống lưng căng thẳng nãy giờ cũng từ từ thả lỏng, hai người cứ yên lặng như thế được một lúc, tiếng nước chảy róc rách vang lên trong nhà bếp trống trải.

Một lúc sau, Lưu Nhất Hàng tắt vòi nước đi, nhưng vẫn nguyên như vậy không hề nhúc nhích, nhẹ nhàng nói với Hạ Dương Ba: “Cảm ơn anh… anh Hạ…”

Hạ Dương Ba khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên sau gáy cậu: “Không có chi.”

“Bố mẹ anh… và ông anh nữa… bọn họ thật sự rất tốt…”

Hạ Dương Ba gật đầu: “Bọn họ cũng là bố mẹ của em, là ông của em.”

Cọ cọ chà chà chén bát xong, ông nội gọi hai người lên phòng ông.

Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba sáng vai đứng sát bên nhau, trong lòng thấp thỏm lo lắng khi ông Hạ lấy ra một chiếc túi gấm từ trên tủ đầu giường.

“Ông nội!” Hạ Dương Ba kinh ngạc.

Từ trong túi gấm ông Hạ lấy ra một mặt ngọc bích màu trắng trong suốt, là một chiếc khấu bình an tròn tròn, từ từ hỏi anh: “Dương Ba, cháu có biết đây là gì không?”

“Đây là… của bà nội…”

“Đúng, là của bà ấy. Năm đó lúc bà gả cho ông, mẹ ông đã tặng cho bà ấy chiếc vòng ngọc này, sau đó, lúc mẹ cháu bước vào nhà này, bà ấy lại tặng cho mẹ cháu. Chiếc vòng bình an này là lúc mẹ của bà ấy đi tu đã tặng lại cho bà, cũng chính là món đồ quý giá nhất của bà ấy.”

Hạ Dương Ba gật đầu.

Ông Hạ vươn tay ra nhẹ nhàng vu.ốt ve chiếc vòng bình an, giống như đang vu.ốt ve gò má người yêu của mình, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dương Ba, rủ rỉ nói: “Trước lúc bà cháu đi, đã giao cái này lại cho ông… Bà ấy nói, đời này, gặp được người mình yêu, có được một gia đình hạnh phúc, đầm ấm, gần như đều là những thứ bà đã ao ước, chỉ tiếc nuối một điều duy nhất, đó chính là đời người không đủ dài, không thể nhìn thấy cháu trưởng thành…”

Nói đến đây, giọng nói ông Hạ trở nên nghẹn ngào: “Bà ấy nói… nếu như… nếu như ông may mắn có thể đợi được đến ngày cháu trưởng thành, hoặc nếu như ông có thế nhìn thấy cháu tìm được người mình yêu, nhất định phải… nhất định phải giao cái này cho người đó…”

“Tôi ở trên trời, phù hộ cho Hạ Dương Ba, hai người bình an, có một cuộc sống hạnh phúc, viên mãn…’ lúc đó bà ấy đã nói như thế với ông.” Ông Hạ nhìn Hạ Dương Ba, sau đó lại nhìn sang Lưu Nhất Hàng, vẫy vẫy tay với cậu: “Nhất Hàng, lại đây…”

Lưu Nhất Hàng quay đầu sang nhìn Hạ Dương Ba, thấy anh gật đầu với mình, mới tiến đến trước hai bước, quỳ xuống trước mặt ông Hạ.

“Dương Ba, cháu cũng lại đây.”

Ông Hạ ngồi bên giường, hai bọn quỳ xuống trước mặt ông.

“Nào…” Ông nắm lấy tay Lưu Nhất Hàng, mở tay cậu ra đặt chiếc vòng bình an vào lòng bàn tay ấy, sau đó vỗ vỗ đầu Lưu Nhất Hàng: “Ông giao món đồ của bà Dương Ba cho cháu, cũng coi như là đã hoàn thành ước nguyện cho bà ấy.”

“Ông nội…” Lưu Nhất Hàng hoảng sợ nhìn mặt ngọc này, muốn nói rồi lại thôi, nhìn ông.

Ông Hạ không nói nhiều với cậu, quay sang nhìn Hạ Dương Ba: “Dương Ba, cháu là cháu đức tôn của nhà họ Hạ, làm người chuyện quan trọng nhất là gì?”

“Không trái với lương tâm.” Hạ Dương Ba ngẩng đầu, trả lời rõ ràng từng chữ một.

Trong nháy mắt, Lưu Nhất Hàng nhìn thấy hai hình ảnh một lớn một già này giống như cậu nhìn thấy được Hạ Dương Ba của nhiều năm sau này.

Ông hài lòng gật đầu: “Những phương diện khác cháu làm rất tốt, ông không cần phải nói gì, ông chỉ có một điều duy nhất muốn nói với cháu rằng, trên đời này, thứ có thể dễ dàng thay đổi nhất đó chính là tình cảm, cháu có thể từ đầu đến cuối thủy chung, không làm trái lương tâm được hay không?”

Hạ Dương Ba ngẩn người ra, quay đầu nhìn Lưu Nhất Hàng.

Sau đó, Lưu Nhất Hàng nhìn anh mỉm cười, vươn tay nắm chặt lấy tay còn lại của anh.

Hai người cùng nhìn về phía ông, Hạ Dương Ba nói một cách kiên định: “Cháu có thể.”

Ông Hạ nhìn Lưu Nhất Hàng.

“Ông nội, cháu cũng có thể.” Lưu Nhất Hàng hứa: “Cháu sẽ đối xử tốt với… anh Hạ.”

Cuối cùng ông Hạ cũng bật cười lớn: “Được! Tốt lắm… hai cháu… nhất định phải sống thật hạnh phúc cho ông…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.