🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kỳ nghỉ lễ quốc khánh rất nhanh đã kết thúc, cuối cùng Lưu Nhất Hàng cũng quyết định quay trở về khoa phẫu thuật tim mạch của bệnh viện nhi. Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này là vì lại bị bố cậu mắng.

Có lẽ trong khoảng thời gian này bị mắng quá nhiều nên Lưu Nhất Hàng đã quá quen, một tuần hai lần về nhà nghe chửi rồi sau đó lại vác xác đến nhà Hạ Dương Ba, quấn lấy Hạ Dương Ba đòi ôm.

Chẳng bao lâu, cây ngô đồng bên trên các phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố Lâm đều đã ngả vàng, ào ào rơi xuongs, nhiệt độ giảm dần, mãi đến khi luồng gió lạnh không biết tên ập đến, chỉ trong một đêm, đã đưa thành phố nhỏ ở phía nam vào mùa đông giá lạnh.

Trước khi Lưu Nhất Hàng tan làm đều sẽ kiểm tra một vòng các phòng bệnh có mấy bạn nhỏ vừa mới phẫu thuật xong, tình trạng hồi phục khá tốt, cậu hỏi han phụ huynh vài câu rồi về phòng làm việc thay đồ, rời khỏi bệnh viện.

Bên ngoài đang có mưa phùn, khiến cho nhiệt độ đã thấp nay càng thấp hơn, cậu chịu không nổi rụt cổ lại, khép chặt cổ áo lại, nghiến răng nghiến lợi, rùng mình, bắt đầu thầm hối hận vì quá vội ra ngoài, quên mang theo khăn quàng cổ lông cừu mà Hạ Dương Ba chuẩn bị cho cậu.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì điện thoại của Hạ Dương Ba gọi đến.

“Tan làm rồi sao?” Giọng nói của người ở đầu dây bên kia rất nhẹ nhàng.

Lưu Nhất Hàng kêu lên một tiếng, một luồng gió lạnh từ xông vào mũi, khiến cậu bị sặc nhịn không được ho khan.

“Sao thế?” Hạ Dương Ba dường như có thiên lý nhãn, lập túc hỏi: “Có phải em không mang theo khăn quàng cổ khong?”

Lưu Nhất Hàng chột dạ “Ừ” một tiếng, nhỏ giọng giải thích: “Buổi sáng em vội đi quá nên quên mất…”

“Em!” Hạ Dương Ba tức giận, ngừng lại một chút rồi sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Thôi quên đi… tối nay có hẹn với Trương Húc ăn ở đâu?”

Hạ Dương Ba biết Trương Húc hẹn Lưu Nhất Hàng đi ăn.

Sau khi bắt đầu kỳ thực tập theo nhà trường sắp xếp, Trương Húc không đến bệnh viện mà đến công ty của nhà mình. Công việc chính của công ty nhà cậu ta chế tạo thuốc là chính, mấy năm gần đây bắt đầu bước chân vào ngành thiết bị y tế, cũng không biết cậu ta nghĩ thế nào, tốt nghiệp cũng không đến bệnh viện nào, mà vào thẳng bộ phận nghiên cứu của công ty.

Mấy ngày gần đây, Lưu Nhất Hàng đã bận, Trương Húc càng bận hơn. Chẳng những bộ phận nghiên cứu có rất nhiều công việc, với tư cách là người thừa kế công ty, mỗi ngày cậu ta phải xã giao không biết bao nhiêu, ngay đến cả đô uống rượu cũng lên cao.

Khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh, vừa hai công việc của Lưu Nhất Hàng cũng đã ổn định rồi, nên cậu ta liền chủ động hẹn Lưu Nhất Hàng đi ăn.

Những ngày qua, mỗi người đều có cuộc sống mới, khởi đầu mới, còn chuyện của Vạn Điềm Điềm đã dần trở thành quá khứ xa vời. Mặc dù mỗi ngày Hạ Dương Ba đều trót mật vào tai, nhưng Lưu Nhất Hàng thực sự bắt đầu nhớ đến khoảng thời gian ăn không ngồi rồi lúc còn trẻ với Trương Húc.

“A… bọn em đang ở bệnh viện trực thuộc, em đi hai bước là đến…” Lưu Nhất Hàng run lên, trong lòng than thở mình đã ngồi trong văn phòng mấy tháng rồi, mặc dù không mập lên, nhưng rõ ràng thể lực của cậu không khỏe bằng lúc trước, hơn nữa mình đã âm thầm quyết định muốn đến phòng tập thể hình lấy phiếu tập.

Hạ Dương Ba gật đầu, “Ừ” một tiếng.

“Anh ăn cơm ở đâu?” Đột nhiên Lưu Nhất Hàng nhớ ra, hỏi.

“Anh hẹn khách hàng rồi, em đừng lo cho anh.” Hạ Dương Ba cười.

Lưu Nhất Hàng lại nhịn cười, trợn mắt nói: “Anh nghĩ lại nghĩ nhiều rồi, em không lo cho anh, em chỉ hỏi đại vài câu vậy thôi.”

“Thật không?” Hạ Dương Ba hỏi ngược lại, rõ ràng là đã tính toán sẵn trong lòng rồi, không đợi Lưu Nhất Hàng trả lời, mình đã thầm cười.

Lưu Nhất Hàng thẹn quá hóa giận, bất lực nhìn điện thoại, cậu không thể nào ập đến cắn người, chỉ có thể đỏ mặt nói: “Thế em cúp máy đây, tay cầm điện thoại đông cứng lại rồi.”

“Ừ, cúp nhé.” Hạ Dương Ba trả lời, một giây trước khi cúp máy Lưu Nhất Hàng đã nói: “Đến chỗ ăn rồi thì gửi vị trí qua cho anh, ăn xong anh đến đón.”

Cúp máy xong, không biết vì sao, lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm, Lưu Nhất Hàng cảm thấy mùa đông ở thành phố Lâm thật sự không quá lạnh như thế, ngược lại cảm thấy như có một dòng nước ấm không biết từ đâu chảy ra, truyền thẳng đến trái tim cậu, sau đó theo các mạch máu lan ra mọi ngóc ngách trên cơ thể.

Không hay không biết, bước chân của cậu trở nên rất nhanh nhẹn, thậm chí ngay đến cả sau khi đến nhà hàng, ngồi xuống chào hỏi với Trương Húc rồi mà khóe miệng cậu vẫn nở nụ cười.

“Cười cái gì thế? Đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy cậu đang nhếch miệng cười…” Trương Húc huých vai cậu.

Lưu Nhất Hàng gãi gãi đầu: “Ầy, tôi có cười hả…”

Trương Húc đã gọi vài món ngon, Lưu Nhất Hàng vừa mới ngồi xuống không bao lâu, nhân viên phục vụ đã bắt đầu đưa lần lượt các món ăn ra.

“Ếch xào cay ở nhà hàng này không tồi, cậu nếm thử đi.” Trương Húc gặp cho cậu một miếng ếch trâu.

Lưu Nhất Hàng vừa cúi đầu ăn, vừa mơ mơ hồ hồ nói: “Gần đây thế nào, người bận rộn?”

Trương Húc cười khổ: “Vẫn như vậy… thật sự rất nhàm chán, sớm iết lúc đó đã ngoan ngoãn đi thực tập, làm chung một bệnh viện với cậu là hay biết mấy.

Lưu Nhất Hàng cướp lời: “Thôi được rồi, đúng là đứng nói không sợ đau lưng! Cậu biết mỗi tuần chúng tôi đi làm bao nhiêu tiếng không? Cậu biết một tháng tôi kiếm được bao nhiêu tiền không? Hoàn toàn không đủ để nuôi tôi sống qua ngày luôn đó người anh em à!”

“Này…” Trương Húc vừa ăn đồ ăn, vừa bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế thì tôi cũng không muốn cả ngày đi uống rượu, xã giao, nhàm chán…”

“Ơ?” Lưu Nhất Hàng ngừng đũa, khó hiểu nhìn cậu ta: “Trước đây cậu học ở trường rất nhanh nhẹn, khéo léo, tôi thấy lúc đó cậu rất thích cuộc sống tiệc rượu phòng hoa, ăn uống linh đình hả!”

“Thôi đi, ở trường sao có thể so sánh thế được? Lúc đó đùa thôi…” Vẻ mặt Trương Húc chua xót: “Thôi đi, thôi đi, đừng nói đến chuyện của tôi nữa… gần đây cậu thế nào rồi? Công việc thế nào? Cuộc sống vẫn ổn chứ?”

“Công việc vẫn như vậy, cũng được… Tháng này làm bác sĩ mổ chính cho hai ca, mấy bé bệnh nhân hồi phục cũng không tồi…” Ban đầu rất vui, nhưng Lưu Nhất Hàng chuyển chủ đề, vẻ mặt chua xót: “Về phần cuộc sống thì… không được tốt lắm…”

“Hả?” Trương Húc muốn hỏi nhưng không dám hỏi: “Cậu… cậu và anh ấy…”

“Hả… chúng tôi rất tốt…” Lưu Nhất Hàng đáp: “Là thế này, nhà anh ấy đồng ý rồi, cũng đã chấp nhận rồi, nhưng bố tôi bên này ch*t cũng không chịu mở miệng, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với anh ấy.”

Trương Húc thật sự chưa gặp tình huống nào như vậy, nhất thời không biết nên an ủi như thế nào mới tốt.

“Húc à…” Đang do dự, đột nhiên Lưu Nhất Hàng gọi tên cậu: “Cậu nói xem, chuyện của chúng tôi có phải rất khó chấp nhận?”

Nói thừa.

Nhưng Trương Húc vẫn tế nhị nói: “Có lẽ thế hệ cũ sẽ khó chấp nhận hơn, nhưng tôi vẫn luôn ủng hộ cậu…”

Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, dường không nghe thấy lời Trương Húc nói, cười khổ, gật đầu: “Thật ra cũng đúng, bản thân tôi ban đầu cũng không thể chấp nhận nổi, suýt chút nữa là điên luôn cmn luôn rồi… Đừng nói đến người khác không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường…”

Lưu Nhất Hàng vẫn hăng hái, nụ cười kinh hồn bạt vía như thế này xuất hiện trên khuôn mặt của cậu, Trương Húc cảm thấy có chút đau lòng: “Cậu đừng nghĩ nhiều về chuyện của hai người, chỉ cần cả hai hạnh phúc là được rồi, người khác không thể nói gì cậu được…”

“Chúng tôi…” Lưu Nhất Hàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời của Trương Húc cũng có lý, nhưng phiền não mới lại ập đến: “Hầy, có lúc tôi thấy mình thật rất mơ hồ, ở cùng anh ấy giống như chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, được người khác bao nuôi vậy…”

“Cậu nói hồi đi học ăn ở cùng anh ấy còn chưa tính, tốt xấu gì tôi cũng giúp anh ấy quét dọn nhà, giặt đồ, rửa bát các thứ, nhưng bây giờ tôi có công việc rồi, còn ở phòng anh ấy, cậu nói xem thế này thì gọi là gì? Bây giờ tôi mỗi tháng có chút lương ít ỏi, anh ấy không cần nhận án, chỉ nhận bất kỳ công ty nào đó để đào tạo kinh doanh. Chỉ một buổi sáng, hai tiếng học, còn nhiều hơn cả tiền lương cả một tháng của tôi… Nhiều lúc tôi muốn mua cho anh ấy đồ gì đây, nhưng sợ anh ấy coi thường…”

“Thôi quên đi, bây giờ nói tóm lại tôi làm theo ca, chuyện nhà đa số đều do anh ấy làm, cậu nói xem có phải tôi thật không có tiền đồ không?”

Cuộc gặp gỡ của bạn chí cốt, đã biến thành nơi trút bầu tâm sự của Lưu Nhất Hàng.

Trương Húc cũng không phiền não về phương diện này, lúng túng an ủi: “Cậu đừng nghĩ như thế, anh ấy là người đàn ông đã trưởng thành, không tính toán với cậu …”

“Tôi cũng là người đàn ông đã trưởng thành, tôi tính toán với anh ấy sao?” Lưu Nhất Hàng không hài lòng lẩm bẩm.

“Tôi không có ý đo…” Trương Húng sắp bị cậu làm cho phát điên rồi. “Dù sao anh ấy cũng lớn tuổi hơn chúng ta, kinh nghiệm làm việc cũng tốt, đã từng trải đời nhiều, đương nhiên không thể so sánh với cậu, cậu vừa mới bước chân vào đời, mọi thứ đều từ từ sẽ đến…”

Trương Húc kiên nhẫn an ủi nhưng suy nghĩ của Lưu Nhất Hàng không biết đã bay đi đâu từ lâu: “Đúng rồi, anh ấy lớn hơn tôi nhiều, sức khỏe không thể nào tốt được, sau này già rồi sẽ đi trước, một mình tôi ở lại phải làm sao đây chứ? Không được, phải bảo anh ấy đến phòng tập thể hình cùng tôi…”

Trương Húc: “…”

Hai người lại nói sang chuyện khác, bao gồm cả kế hoạch làm việc, và mặc sức tưởng tượng về cuộc sống trong tương lai, khoảng tám giờ rưỡi, chiếc Land Rover màu đen của Hạ Dương Ba dừng lại ở lối vào của nhà hàng. Anh gọi điện hối Lưu Nhất Hàng: “Em mau lên, ở đây không cho đậu xe trước cổng nhà hàng.”

Trương Húc tự mình lái xe đến, đậu ở bãi đổ xe gần đó, đưa Lưu Nhất Hàng đến cổng, nhìn cậu bước lên xe, chào hỏi với Hạ Dương Ba, rồi mình mới từ từ lái xe đi.

“Hối hối hối, biết hối sao không biết đậu xe ở bãi hả?” Lưu Nhất Hàng vừa thắt dây an toàn, vừa phàn nàn.

Hạ Dương Ba cưng chiều nhìn dáng vẻ xù lông của cậu, khẽ cười: “Em không mang theo khăn quàng cổ, nếu mà đỗ xe ở đó thì sẽ rất lạnh.”

Lưu Nhất Hàng ngẩn người ra, xoay đầu nhìn Hạ Dương Ba, nhẹ nhàng gọi anh: “Anh Hạ…”

Hạ Dương Ba cười thầm, người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng nữa: “Cái gì?”

“Đưa tay ra đây.”

“Anh đang lái xe, đừng quậy.” Hạ Dương Bình không nghe lời cậu.

“Một lát thôi, đưa tay ra đây.” Cậu vừa nói, vừa lấy ví tiền ra khỏi túi.

Hạ Dương Ba nhìn thoáng qua động tác của cậu, bật cười: “Gì thế? Đưa anh phí gửi xe sao? Lấy thịt đền bù là được rồi..” Mặc dù nói như thế, nhưng anh vẫn nghe lời ngoan ngoãn đưa tay ra trước mặt Lưu Nhất Hàng.

Xe vừa mới đi qua một ngã tư, đợi Hạ Dương Ba lấy lại tinh thần, nằm gọn trong tay tấm thẻ mỏng.

Giọng của Lưu Nhất Hàng vang lên: “Đây là thẻ lương của em, mật mã là ngày hai chúng ta xác định mối quan hệ. Em biết anh không thích, nhưng em vẫn muốn đưa. Hôm đó anh nói, nếu như em là của anh, thì tất cả những tài sản của anh, em đều có quyền được hưởng… nhưng em không muốn như thế… tất cả những thứ của em, muốn dành hết cho anh.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.