🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thứ tư ngày mùng sáu tháng sáu, Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba đưa tên quỷ nhỏ đi làm sổ hộ khẩu.

Nghiêm khắc mà nói, Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba trên mặt pháp lý là không có bất cứ quan hệ gì, cho nên lúc trước làm thủ tục nhận nuôi bé con là dùng tên Hạ Dương Ba đăng ký*.

So với Lưu Nhất Hàng thì Hạ Dương Ba càng có điều kiện thỏa mãn thủ tục nhận nuôi hơn.

Mà như thế, hộ khẩu của quỷ nhỏ cũng được đăng ký ở hộ khẩu của Hạ Dương Ba. Thậm chí Hạ Dương Ba còn vì vậy mà chuyển hộ khẩu tới Lâm Thành từ sớm.

Buổi tối hôm trước, Lưu Nhất Hàng còn khó chịu vì chuyện hộ khẩu, bĩu môi ngồi một mình trên sô pha, mặc cho Hạ Dương Ba tắm cho quỷ nhỏ.

Chờ Hạ Dương Ba dỗ quỷ nhỏ ngủ xong mới nhẫn nại chạy tới dỗ lớn.

“Có đói bụng không? Anh nấu đồ ăn khuya cho em nhé?” Rõ ràng Hạ Dương Ba biết Lưu Nhất Hàng giận dỗi cái gì, nhưng anh cố ý không nhắc tới, nói lảng sang chuyện khác.

Lưu Nhất Hàng biết anh đang trêu chọc mình, hất đầu sang một bên không để ý đến anh.

Hạ Dương Ba không nhịn được cười khẽ, ghé tới ôm cậu vào lòng: “Được rồi được rồi, bao lớn rồi còn giận dỗi với con trai?”

Lưu Nhất Hàng đỏ mặt: “Em dỗi con trai bao giờ!”

“Hả?” Hạ Dương Ba kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nhướn mày nhìn cậu: “Thế là em đang giận dỗi với anh đúng không?”

“Không phải!” Lưu Nhất Hàng sốt ruột vội vã ôm người trước mặt vào lòng, Hạ Dương Ba vừa buông tay đã bị người ôm, lại nghe thấy đối phương rầu rĩ lẩm bẩm: “Em còn chưa được vào hộ khẩu của anh đây này…”

Mắt Hạ Dương Ba chợt lên men, nâng tay xoa nhẹ hốc mắt, sau đó dùng tay kia nắm một nắm tóc trên đầu Lưu Nhất Hàng, nhẹ giọng hỏi: “Ông nội cũng viết tên em vào di chúc, em còn không hài lòng à?”

Không biết vì sao, bình thường Hạ Dương Ba chỉ có thể xem như nhã nhặn lịch sự mà thôi, đặc biệt so với Lưu Nhất Hàng thì có vẻ xa cách nhiều. Nhưng chỉ cần ở cạnh Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba sẽ cực kì nhẫn nại, bày ra bộ dáng chân thật nhất của mình, nhất là lúc dỗ dành cậu, anh luôn rất cưng chiều.

“Đừng dùng ông nội làm cớ áp em!” Lưu Nhất Hàng khó chịu cọ cọ ng*c anh: “Cái đó… đều là ông nội để lại cho anh, em sẽ không đụng tới…”

Nói xong lại như sợ Hạ Dương Ba hiểu lầm ý mình, vội ngẩng lên nói: “Ý em là… không cần biết ông nội sắp xếp thế nào… dù sao… em đều sẽ ở bên anh.”

Hạ Dương Ba nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Nếu dù thế nào đều ở cạnh nhau thì có vào sổ hộ khẩu hay không có quan trọng gì đâu?”

Lưu Nhất Hàng lại bị Hạ Dương Ba thuyết phục một lần nữa, chỉ lát sau hai người đã không biết xấu hổ mà dính lấy nhau.

Nói là nói thông rồi, nhưng trong lòng Lưu Nhất Hàng vẫn nghẹn khó chịu, buổi tối lăn lộn Hạ Dương Ba đủ thảm. Cho nên sáng hôm sau ra ngoài là do Lưu Nhất Ngôn cầm lái.

Đào Đào.

Mượn trong câu thơ “Quân tử Đào Đào” của Vương Phong, thơ cổ.

Đào Đào chỉ dáng vẻ vui mừng, đắc ý.

Tên: Đào Đào.

Quan hệ với chủ hộ: Cha con.

Người tối qua còn hờn dỗi không thôi lúc này cầm sổ hộ khẩu cười hớn hở hơn hai chính chủ nhiều, cứ như vừa trúng thưởng lớn vậy.

Tên Đào Đào là do giáo sư Hạ đặt.

“Đứa bé này có thể gặp hai con cũng coi như một loại phúc, khổ trong mệnh thằng bé nên chịu có lẽ đã qua, hy vọng đời này bé đều có thể bình an, vui vẻ.

Cho nên tên của bé cứ như vậy quyết định.

Nhưng họ của bé… là một vấn đề lớn.

Cuối cùng mọi người thương lượng xong, gọi bé con là Đào Đào, họ Đào tên Đào, không theo họ Lưu Nhất Hàng cũng không theo họ Hạ Dương Ba.

Bọn họ không biết bố mẹ ruột của bé là ai, nhưng bé không thuộc về bất cứ ai cả, bé là một sinh mệnh độc lập, một sinh mệnh dù từng gặp bất hạnh vẫn được yêu thương, được chúc phúc.

Bé chính là niềm hân hoan – Hân hoan trong Quân Tử Đào Đào.

Vui sướng đắc chí.

Xử lý xong thủ tục định ra bãi đỗ xe cũng vừa đến giờ học sinh tan học, cửa hàng KFC bên đường ồn ào náo nhiệt. Quỷ nhỏ đã không sợ người lạ nữa rồi, tuy vẫn vô thức kháng cự nơi đông người chen chúc nhưng lại bị hình vẽ phía trên cửa hàng KFC hấp dẫn.

Quỷ nhỏ ôm cổ Hạ Dương Ba, kéo dài cổ nhìn chằm chằm hình vẽ nhân vật hoạt hình ngoài cửa KFC.

“Sao thế? Con thích cái kia à?” Hạ Dương Ba hỏi.

Đào Đào nhìn Hạ Dương Ba, lại quay sang nhìn Lưu Nhất Hàng, lè lưỡi nhỏ li.ếm môi, nước miếng chảy khỏi khóe miệng.

Lưu Nhất Hàng cười ha hả: “Con biết là đồ ăn à? Lại còn chảy nước miếng!”

Hai người vừa cười vừa ăn ý đi tới cửa hàng.

Bọn họ tìm một chỗ trống, Hạ Dương Ba ôm Đào Đào ngồi trước, chờ Lưu Nhất Hàng đi gọi đồ ăn.

Gọi xong đồ ăn, Lưu Nhất Hàng bưng khay ăn, né tránh những người xếp hàng sau lưng, lại bỗng bị người ôm vòng lấy thắt lưng, giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng: “Anh Nhất Hàng!”

Lưu Nhất Hàng vui mừng quay đầu nhìn, là Hạ Hạ!

Cô gái nhỏ cao hơn năm ngoái nhiều, bện tóc hai bên, đuôi tóc buộc sợi thun trong suốt tương đối phổ dụng, hai má vốn trắng nõn nay đỏ ửng vì hưng phấn, xinh xắn như đào mật gần chín.

Cô ấy ôm lấy Lưu Nhất Hàng từ sau lưng làm cậu cũng khó cựa quậy. Cậu nghiêng người, rút một tay ra vỗ đầu cô nhóc: “Anh Nhất Hàng bị em siết sắp không thở nổi rồi này…”

Cô nhóc cười buông cậu ra, sau đó bất mãn lên án: “Vớ vẩn! Có phải ôm cổ anh đâu…”

Lưu Nhất Hàng cười, một tay giơ khay ăn một tay nắm tay cô bé: “Em đi một mình à?”

“Mẹ đưa em đến!” Nói xong, cô bé chỉ một đôi nam nữ ngồi cách đó không xa. Lưu Nhất Hàng nhận ra người phụ nữ, lúc ở bệnh viện bọn họ thường xuyên cùng thảo luận bệnh tình của Hạ Hạ. Cậu cười với cô ấy, cô ấy cũng cười gật đầu với cậu.

Lưu Nhất Hàng đưa Hạ Hạ đến chỗ Hạ Dương Ba và Đào Đào, đặt khay ăn xuống bàn bên cạnh, giới thiệu với Hạ Dương Ba: “Anh Hạ, đây là Hạ Hạ…”

Hạ Dương Ba cười với cô bé : “Chào em, Hạ Hạ!” Sau đó lại nắm tay nhỏ của Đào Đào, dạy bé: “Đào Đào, đây là chị Hạ Hạ!”

Lưu Nhất Hàng lại nói với Hạ Hạ: “Hạ Hạ, đây là chú Hạ… còn đây là… em trai…”

“Cháu chào chú Hạ!” Hạ Hạ gọi rất thuận miệng, sau đó quay sang nhìn Đào Đào: “Chào em trai…”

“Anh Nhất Hàng…” Cô nhóc chợt ngẩng đầu, nhìn Lưu Nhất Hàng bằng vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Lưu Nhất Hàng nhéo mặt cô bé: “Sao nào Hạ Hạ?”

Hạ Hạ mím chặt môi không nói, nhìn Lưu Nhất Hàng rồi lại quay sang nhìn Hạ Dương Ba và Đào Đào, cúi gằm mặt không biết nghĩ cái gì.

“Hạ Hạ, em có chuyện muốn nói riêng với anh à?” Lưu Nhất Hàng vừa hỏi vừa khom lưng, ghé lỗ tai đến cạnh mặt Hạ Hạ, còn dùng tay khum lại như hai người phải nói cái gì bí mật vô cùng vậy.

Hạ Hạ nghĩ một lát, ghé miệng đến bên tai Lưu Nhất Hàng thì thào: “Anh Nhất Hàng, em trai… có phải bị ốm không?”

“Sao em biết?”

Hạ Hạ cẩn thận nhìn cậu bé đang vui sướng gặm khoai tây chiên trong lòng Hạ Dương Ba, quay đầu thì thào với Lưu Nhất Hàng: “Lúc ở viện em có gặp em nhỏ như thế rồi… Chị y tá nói em ấy bị bệnh, còn nặng hơn bệnh của em nữa… Anh Nhất Hàng, anh có thể chữa khỏi bệnh cho em bé đúng không?”

Sẽ chữa khỏi sao?

Cậu sẽ chữa được bệnh của quỷ nhỏ sao?

Sẽ có ngày đó chứ?

Lưu Nhất Hàng im lặng nhìn Hạ Hạ, mím môi không nói gì.

Cậu học y là vì trị bệnh cứu người, dù là trăm năm trước Lỗ Tần còn phải thất vọng cảm khái “Học y không cứu được người Trung Quốc” cơ mà. Nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn luôn cảm thấy mỗi sinh mệnh đều đáng trân trọng hơn đại nghĩa một dân tộc nhiều, cũng là thứ quan trọng nhất. Cậu không để ý người trong nhà phản đối, kiên trì rời khỏi bệnh viện có điều kiện rất tốt với mình, đi tới bệnh viện nhi Lâm Thành là vì cậu thích trẻ con, cậu không hi vọng những đứa trẻ này còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng ốm đau bệnh tật mà ngay cả người lớn còn khó mà chịu đựng được.

Cậu muốn bọn nhỏ khỏe mạnh, không còn bị ma bệnh quấn người, muốn bọn nhỏ có thể như những đứa trẻ mạnh khỏe khác, có thể nô đùa chạy nhảy.

Cậu cũng từng cứu mạng sống của vài người, từng chữa khỏi vài đứa trẻ, như Hạ Hạ là một điển hình, nhưng cậu cũng sẽ bất lực tiễn đi vài người khác…

Chỉ là chưa lần nào cậu thấy bất lực như lúc này.

Thân là bác sĩ lại không thể đáp lại vấn đề của Hạ Hạ.

Hội chứng down là một loại bệnh bẩm sinh, cho đến hiện tại đều không có biện pháp chữa khỏi hoàn toàn.

Cậu sẽ chữa được cho quỷ nhỏ sao?

Có thể sao?

Đào Đào hôm nay rất vui vẻ, hôm nay bé được ăn thật nhiều đồ ngon. Nhưng tới tối bé liền không vui vẻ nữa, vì “mẹ” bé trông không vui.

Vì vậy Đào Đào ngoan ngoãn không đòi “mẹ” bế, mặc cho “bố” ôm đến khi ngủ.

Đào Đào thích ngủ hơn trẻ con bình thường nhiều, một ngày của bé ngoài ăn ra chủ yếu là ngủ, nhưng bé lại không cao hoặc nặng thêm chút nào.

Bé ngủ rất ngon, lúc mơ màng còn chép miệng liên tục, nước miếng chảy dài khỏi khóe miệng, đôi mắt ti hí nhắm chặt như đang che giấu giấc mộng bí mật của mình.

Hạ Dương Ba ngồi bên giường nhìn con ngủ, không nhịn được nở nụ cười hiền từ. Lát sau, anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên má Đào Đào: “Ngủ ngon nhé, Đào Đào!”

Lúc về tới phòng ngủ, Lưu Nhất Hàng đã tắm xong nhưng chưa chịu sấy tóc, nằm một đống trên giường ngửa đầu nhìn trần nhà lơ đãng, ngay cả Hạ Dương Ba đã vào cũng không phản ứng lại.

Hạ Dương Ba nhướng mày, cầm máy sấy lên giường kéo cậu dậy: “Lại chưa sấy tóc đã ngủ, cẩn thận đau đầu.”

Lưu Nhất Hàng úp sấp mềm nhũn, yếu ớt mặc cho Hạ Dương Ba kéo mình dậy, ngồi khoanh chân trên giường đối mặt với anh.

Hạ Dương Ba bất đắc dĩ xoa xoa tóc cậu, mở máy sấy ra phục vụ. Lát sau, tóc đã khô, Hạ Dương Ba hài lòng xoa nhẹ: “Được rồi.”

Lưu Nhất Hàng vẫn khép mắt ngồi yên không nhúc nhích.

Hạ Dương Ba cất máy sấy xong quay lại, thấy người không động đậy như ngồi thiền thì bước tới, ngồi xổm trước mặt cậu hỏi: “Sao thế? nghe Hạ Hạ nói khó chịu à?”

Lưu Nhất Hàng im lặng, lát sau mới ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mờ mịt không biết làm sao.

Hạ Dương Ba cảm thấy đáy lòng đau nhói, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vu.ốt ve gáy cậu, thở dài nói: “Em tưởng em là ai…”

Lưu Nhất Hàng: “…”

“Em là bác sĩ mà thôi, là một người bình thường, không phải thần tiên. Đâu thể chuyện gì cũng nắm chắc trong lòng bàn tay?” Hạ Dương Ba buông người ra, đứng lên đối mặt với đối phương: “Em chỉ có thể làm được trong khả năng của mình thôi, không đúng sao? Huống chi dù là thần tiên có thật chăng nữa, có thể nắm giữ quyết định hết thảy vẫn sẽ có chuyện ngoài ý muốn đúng không? Ví như… không thể khống chế tình cảm dục niệm của con người, không thể ngăn cản… anh yêu em!”

Lưu Nhất Hàng ngẩng phắt lên nhìn anh.

Hạ Dương Ba rất ít khi bày tỏ tình cảm trắng ra như vậy, tuy tình cảm anh dành cho Lưu Nhất Hàng đã rất rõ ràng, sâu nặng đến mức không cần nói thành lời. Trừ lúc thổ lộ từng nói “Tôi yêu em” thì sau đó anh chưa từng lặp lại nữa.

Mà lúc ấy Lưu Nhất Hàng cũng chỉ đáp lại anh bằng sự hoảng sợ lùi bước mà thôi.

Sau đó bọn họ trải qua rất nhiều chuyện, nhưng cậu lại không thể nghe được ba chữ này từ Hạ Dương Ba nữa.

Khoảnh khắc này, nội tâm Lưu Nhất Hàng mềm mại vô cùng.

Tựa như bị mê hoặc, Lưu Nhất Hàng nâng tay nhẹ nhàng ve vuốt môi Hạ Dương Ba. Môi anh thật mỏng, rõ ràng là tượng trưng cho sự bạc tình, nhưng người này lại thâm tình đến thế.

Tình yêu và quyến luyến của anh như biển rộng sâu không thấy đáy, bao vây chặt chẽ lấy Lưu Nhất Hàng, đưa cậu cuốn vào cơn sóng dịu dàng của anh.

Chủ nhân đôi môi mỏng kia yên lặng nhìn Lưu Nhất Hàng, nhẹ nhàng nói: “Nhất Hàng, em rất tốt… tốt vô cùng, cực kỳ cực kỳ tốt…” Trong thời gian ngắn, Hạ Dương Ba như không tìm được từ diễn tả Lưu Nhất Hàng tốt thế nào, chỉ có thể lặp lại mấy lời này không ngừng.

Em rất lương thiện, rất đáng yêu, rất dịu dàng, rất dũng cảm, rất cứng cỏi, rất rất… tốt.

“Em đã làm rất tốt rồi… em…ưm…” Còn chưa nói xong đã bị Lưu Nhất Hàng chặn môi, nuốt toàn bộ lời anh muốn nói vào bụng.

Lưu Nhất Hàng hôn môi Hạ Dương Ba, đôi tay vu.ốt ve gương mặt anh, nhẹ nhàng miêu tả đường viền góc cạnh kia, dùng ngón tái vuốt bằng lông mi hơi rung động của anh.

Chờ nụ hôn kết thúc, Lưu Nhất Hàng buông Hạ Dương Ba ra, dùng hai tay đỡ gương mặt anh, trán kề trán, chóp mũi kề chóp mũi, hơi thở dịu dàng lan tỏa, mang theo vài phần mờ ám.

Lưu Nhất Hàng im lặng một lát, khản giọng nói: “Cảm ơn anh, anh Hạ…”

“Không có gì.” Hạ Dương Ba li.ếm môi, nhướng mày đè gáy Lưu Nhất Hàng xuống, tặng cho cậu một nụ hôn điên cuồng mang tính xâm lược hơn khi nãy vài lần.

Anh mới là người nên cảm ơn em.

Cảm ơn em xộc thẳng vào sinh mệnh của anh.

Tựa như em đẩy cửa xộc vào nhà ăn hôm đó, em là ánh mặt trời, không kịp dự triệu đâm thẳng tới, không màng tất thảy chiếu rọi tim anh.

“Em cười với anh không nói gì, anh cảm thấy anh đã chờ nụ cười này lâu rồi.” **

Chú thích (của tác giả):

*Căn cứ luật nhận nuôi, người trên 35 tuổi mới được quyền trở thành người giám hộ. Đại khái Hạ Dương Ba còn kém một hai ba tuổi gì đó… xin bỏ qua bug.

** Trích thơ của Tagore: “Your smiled and talked to me nothing and I felt that for this I had been waiting long.”

(Bổ sung): “Quân Tử Đào Đào” của Vương Phong:

Quân tử Đào Đào,

Tả chấp hoàng,

Hữu chiêu ngã do phòng.

Kỷ lạc chỉ thư.

Tạm dịch:

Chàng trông vui sướng vô ngần

Tay trái cầm sáo chấp môi ngân

Tay phải vẫy thiếp vào cùng ẩm

Thú vui chàng có thế ấy thôi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.