Trên tay Tống Thời Thanh cầm theo chiếc giày cao su vừa mới bị cô đá văng ra, anh nhìn cô.
Đôi mắt luôn tươi cười ngày thường hơi đỏ hoe, giống như một chú thỏ con. Chắc hẳn là cô đã bị những lời nói của anh làm cho tức giận rồi, Tống Thời Thanh có chút hối hận vì đã nói những điều đó với cô.
Cô thật yếu đuối, lẽ ra cô phải được dỗ dành.
“Đừng tức giận.” Tống Thời Tình ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn chân trắng như tuyết của cô, chính tay anh đeo giày vào cho cô.
Nó hoàn toàn khác với sự thờ ơ khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
Khương Tuệ Tuệ rút chân lại lùi về, nhỏ giọng nói: "Không phải anh bảo tôi tránh xa anh một chút hay sao? Tại sao anh lại đuổi theo tôi?"
Hừm, cô mới không dễ dỗ như vậy đâu, cô càng muốn nổi giận.
Tống Thời Thanh thở dài, nhưng không có giải thích gì, ngược lại là lấy từ trong túi ra một cái túi giấy, đưa đến trước mặt cho Khương Tuệ Tuệ.
"Cái gì vậy? Đừng tưởng rằng anh chỉ cần đưa cho tôi một thứ gì đó là tôi có thể tha thứ cho anh, tôi..." Khương Tuệ Tuệ nghi ngờ nhìn qua: "Đây là cái gì?"
Chỉ thấy túi giấy đựng đầy những viên giống như những quả dâu tây. Chỉ là chúng nhỏ hơn nhiều so với dâu tây, mỗi quả đều có kích thước bằng ngón tay cái của Khương Tuệ Tuệ, căng mọng và mọng nước, như thể đang vẫy gọi Khương Tuệ Tuệ ăn chúng.
Thời đại này ăn trái cây cũng là một thứ xa xỉ, Khương Tuệ Tuệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417457/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.