Kỳ thật, một con trâu rừng cân nặng sáu bảy trăm cân cũng không phải quá nặng, nhưng bởi vì là hoang dã nên cân nặng này cũng không tồi.
Tống Thời Thanh trả lời: “Vâng, được bảy trăm hai mươi tám cân.”
"Thật là giỏi, cháu có phong thái của ông nội cháu năm đó." Ông nội Tống vỗ vai Tống Thời Thanh hai lần: "Chà, cơ thể này thực sự rất cường tráng. Cháu đã lớn như vậy rồi, trong nháy mắt còn cao hơn cả ông nội."
Tống Thời Thanh mỉm cười: "Làm sao có thể so với ông nội, năm đó ông nội đã g.i.ế.c mấy tên tiểu quỷ kia mà."
“Ai da…”
Ông nội Tống nghe thấy lời này, đặc biệt là ở tình huống như này, không khỏi có chút ngượng ngùng: "Được rồi, cháu nhanh đi đến nhà họ Khương đi, đi sớm một chút rồi trở về sớm."
Nhà họ Khương.
Lần này mua được nhiều thịt trâu như vậy, nhà họ Khương rất vui, nhưng người vui mừng nhất lại là Nữu Nữu. Khi Khương Tuệ Tuệ trở lại với một vài cân thịt, cô bé không ngừng nhảy cẫng lên, vui như muốn ăn tết, lôi kéo cô nhỏ để hỏi hôm nay cô sẽ làm món gì ngon.
Cố Diệp Phi
Khương Tuệ Tuệ ra vẻ thần bí, ngồi xổm xuống và nói với một nụ cười: “Làm cái gì thì để lát nữa cô nhỏ sẽ nói với cháu sau, nhưng cô đảm bảo với cháu, có một món mà Nữu Nữu chắc chắn chưa bao giờ được ăn trước đây.”
"Oa, thật là tuyệt!" Mặc dù Nữu Nữu không biết cô nhỏ định nấu món gì ngon, nhưng vừa nghe nói là món ngon mà cô bé
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417467/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.