Tống Thời Thanh: "..."
Anh chỉ chỉ vào sau lưng cô nói: "Quần áo của cô có vết rách, nhất định là vừa rồi khi cô nhìn thấy con thằn lằn, thành ra chiếc áo này đã bị trầy xước ngoài ý muốn. Khi cô quay về thì mặc quần áo của tôi vào đi, nếu không... Nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô."
Anh cũng sẽ không vui.
Vết cắt không lớn, chỉ dài bằng ngón tay, nhưng thứ lộ ra là làn da trắng như ngọc của Khương Tuệ Tuệ. Đi bộ từ bờ sông về nhà họ Khương mất khoảng mười phút, trên đường đi không biết sẽ gặp bao nhiêu người?
Lúc này, Khương Tuệ Tuệ mới quay đầu lại và nhìn về phía sau lưng cô, sau đó cô mới nhận ra rằng thực sự có một cái lỗ trên quần áo của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, có chút đau lòng, bộ quần áo này là do Tạ Phương Hoa sửa cho, không biết cô ấy còn có thể cứu được hay không.
Nhưng sau khi đau lòng, cô có phần hơi kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi của Tống Thời Thanh khiến cô còn tưởng rằng anh đang tức giận, không ngờ lại là bởi vì quần áo của cô bị xé rách.
Lại còn nhiệt tình cởi quần áo của bản thân cho cô mặc nữa chứ?
Nói như vậy thì anh không có vẻ là đang rất tức giận.
Có vẻ như một thiết lập trong sách viết hơi khác so với thực tế.
Nghĩ lại, lúc trước cô bị bong gân mắt cá chân, Tống Thời Thanh cũng cõng cô ở trên lưng, tuy rằng Tống Thời Thanh tự nguyện cõng cô, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417525/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.