Cuối cùng, Lâm Hồng Binh không còn cách nào khác là cõng cô ta trên lưng và đưa cô ta về nhà.
Lúc này, chỉ còn lại hai người Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh bên bờ sông.
Gió nhẹ, mây lặng, lau sậy tung bay, mọi thứ đều thật đẹp.
Đột nhiên cần câu có chút động tĩnh, đây là lần đầu tiên Khương Tuệ Tuệ bình tĩnh lại và xem một người câu cá. Cô lập tức nín thở hồi hộp, sợ rằng tiếng thở của cô sẽ xua đuổi con cá đi.
Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh kia vẫn đang vẫy vẫy, ra hiệu cho Tống Thời Thanh có cá sắp cắn câu, mau cầm cần câu lên.
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô, Tống Thời Thanh không nhịn được cười khẽ một tiếng, trong lòng sinh ra một chút ý muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nghĩ tới mà thôi.
Sở dĩ anh không nhấc cần câu lên ngay là vì lần đầu tiên con cá đớp mồi chỉ là thử sức, nếu lúc này anh vội vàng giơ cần lên rất có thể con cá sẽ chạy mất.
Sau khi đợi một lúc, con cá cảm thấy không có gì nguy hiểm và mất cảnh giác, khi nhấc cần lên lần nữa, khả năng cao là con cá sẽ bị mắc câu.
Quả nhiên, sau khi anh nhấc cần câu lên, đã câu được một con cá to bằng bốn ngón tay.
Cố Diệp Phi
Khuôn mặt của Khương Tuệ Tuệ cho thấy niềm vui khi được giải tỏa sau căng thẳng, cuối cùng cô cũng dám mạnh dạn thở ra. Lập tức, cii hít sâu một hơi, thấp giọng lẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417531/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.