"Em còn đùa nghịch nữa sao?" Ánh mắt Tống Thời Thanh thâm thúy nhìn chằm chằm người khả ái trong n.g.ự.c là Khương Tuệ Tuệ, thanh âm có chút khàn khàn, khi nói chuyện, thanh âm rõ ràng không thấy được, nhưng như thể từng chữ đều lấp lánh, nổ lách tách và nở thành pháo hoa.
Cơ thể của hai người áp chặt vào nhau, trái tim của Khương Tuệ Tuệ đập dữ dội.
Không biết vì sao, cô đột nhiên mất đi khí thế trước đây, nhưng cô không muốn Tống Thời Thanh nhìn thấy bản thân lộ ra vẻ yếu ớt, vì vậy cô cắn răng hừ hừ nói: "Sẽ còn tiếp tục."
Sắc mặt Tống Thời Thanh trầm xuống, sau đó vươn tay nhéo một cái ở trên khuôn mặt trắng nõn như sứ của cô, giọng điệu ôn nhu và có chút bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là không biết nghe lời."
Sau khi làm phôi bánh kem, Khương Tuệ Tuệ bảo Tạ Phương Hoa lấy lọ mứt mâm xôi mà cô mang đến lần trước, cô phết đều mứt mâm xôi lên phôi bánh, cứ như vậy, một chiếc bánh sinh nhật đơn giản, hay còn gọi là bánh trứng đã được hoàn thành.
Lấy ra một cây nến đỏ và đặt nó ở một bên thay vì cắm trên bánh, thắp nến bằng một que diêm.
Lúc này đã là buổi chiều, bên ngoài trời vẫn còn sáng, Khương Tuệ Tuệ đi kéo rèm đóng cửa lại, trong phòng trở nên tối om, chỉ còn lại có ngọn nến đỏ sáng ngời.
Cố Diệp Phi
Tạ Phương Hoa đứng trước ngọn nến, ước nguyện theo sự thúc giục của Khương Tuệ Tuệ, sau đó thổi tắt ngọn nến.
Cũng không vội ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1499965/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.