Cho nên tôi mới nói, chúng ta còn phải học hỏi đồng chí Lưu Ái Đệ nhiều lắm.” Đại đội trưởng nói.
Bên dưới lại vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Lưu Ái Đệ và Tống Thời Thanh cùng nhau bước xuống sân khấu, Lưu Ái Đệ hào hứng bước đến gần Khương Tuệ Tuệ, hỏi cô: "Em gái, khi tôi ở trên sân khấu vừa rồi trông như thế nào? Có ổn không?"
Khương Tuệ Tuệ mím môi cười cười: "Tất nhiên là ổn rồi, thật tuyệt vời, chị là người lao động tiêu biểu của đại đội chúng ta, thật là vinh dự quá đi."
Lưu Ái Đệ cười ha hả không ngừng, nắm lấy b.í.m tóc hai bên của cô ta: “Tôi nghĩ cũng vậy, đây là lần đầu tiên tôi đứng trước rất nhiều người như thế đấy, cảm giác cũng khá tốt khi được đứng trên sân khấu.”
Khi Khương Tuệ Tuệ đang trò chuyện với Lưu Ái Đệ, nhân lúc mọi người không chú ý, cô đưa tay xoa lòng bàn tay của Tống Thời Thanh, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng người đứng đầu của những thanh niên trí thức."
Tống Thời Thanh không có biểu hiện gì ra mặt, nhưng anh cũng đưa tay ra bí mật nhéo nhéo lấy đầu ngón tay của cô. Tay cô xảo quyệt như một con chạch, cô nhanh chóng thu nó lại, Tống Thời Thanh liền đi về phía bà nội và những người khác, khóe miệng nở một nụ cười.
Cố Diệp Phi
Bọn họ không ai chú ý đến, Đàm Thiên Vĩ ở góc xa nhất nhìn về phía Tống Thời Thanh, ánh mắt anh ta trở nên u ám.
Cuối cùng, đại đội trưởng phải nói một chút về việc của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1500050/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.