Hàn Tiến Bộ nhìn vào góc tường vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, lo lắng nói: "Anh Tống, nơi này vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, sau khi anh đi vào cứu người, liệu nó có sụp đổ lần nữa hay không?"
Tống thời Thanh nhìn góc tam giác nguy cơ trùng trùng, anh đã có kế hoạch trong đầu. Anh lắc đầu: “Sẽ không đâu, yên tâm đi.”
Nếu như muốn sập thì vẫn phải lựa chọn từ nơi này đi vào để cứu người, bởi vì khoảng cách ở đây là ngắn nhất. Anh cũng có thể cam đoan trước khi nó sụp đổ thêm lần nữa, anh sẽ cứu người ra khỏi đó, nếu đổi lại là từ cửa phòng đi vào, khoảng cách so với từ đây tiến vào cứu người là khoảng cách gấp đôi, nguy hiểm cũng tăng thêm gấp bội.
Cho nên dù có tính toán như thế nào, đi vào từ đây để cứu người vẫn là an toàn hơn.
Thế là mọi người cùng nhau dọn dẹp đống đổ nát ở đây, cuối cùng thông được một lối đi. Tống Thời Thanh đang định đi vào, lại nghe thấy Hàn Tiến Bộ nói: "Anh Tống, vẫn là để tôi đi đi! Dù sao đây cũng là cháu gái của thầy tôi, tôi phải đi!"
Tống Thời Thanh liếc mắt lạnh lùng nhìn Hàn Tiến Bộ một cái, trong lòng anh cảm thấy không vui, ý tứ của tiểu tử thối này là gì, Nữu Nữu là cháu gái của thầy anh ấy, so với anh ấy thì có quan hệ thân thiết hơn, còn anh là người ngoài hay sao?
Học trò của chú Khương thì là gì? Anh còn là chú nhỏ tương lai của Nữu Nữu, liệu Hàn Tiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1500092/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.