"Vâng ạ, ông nội. Sau khi cháu đến binh đoàn, ông và bà nội ở nhà cũng phải nghỉ ngơi thật tốt nhé." Tống Thời Thanh nói.
“Cháu không cần lo lắng cho ông bà, ông bà ở đây sống rất tốt.” Bà nội Tống vội vàng nói.
Phương Quế Chi cũng nói: “Đúng vậy, Tiểu Tống, đừng lo lắng, ông bà cháu ở nhà chúng tôi sẽ không có việc gì đâu, nếu có chuyện thì chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”
Sống trong nhà họ Khương thực sự là một điều tốt. Ít nhất là khi Tống Thời Thanh đến binh đoàn, ông bà anh vẫn được người nhà họ Khương để ý hộ, Tống Thời Thanh cũng yên tâm.
Đã gần đến lúc Tống Thời Thanh phải đi rồi.
Anh nhìn thoáng qua căn phòng của Khương Tuệ Tuệ lần cuối, thấy nửa khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuệ Tuệ lộ ra qua khe cửa khi cánh cửa được đẩy ra, hai người nhìn nhau. Tống Thời Thanh thấy Khương Tuệ Tuệ vẫy vẫy tay với anh, nói bằng khẩu hình miệng: “Tạm biệt, phải nhớ đến em.”
Anh gật gật đầu.
Anh sẽ nhớ cô, không chỉ ba lần một ngày, anh sẽ nghĩ về cô mười lần, một trăm lần.
Ngoại trừ Đàm Thiên Vĩ và Trương U, tất cả những thanh niên trí thức ở xã Nguyệt Phượng Loan đều cùng nhau đến binh đoàn, từ xã Nguyệt Phượng Loan đến binh đoàn mất khoảng hai hoặc ba giờ.
Sau khi đến binh đoàn, mọi người lần lượt xếp hàng theo hiệu lệnh, người hướng dẫn đứng ở hàng đầu dặn dò một số điều cần chú ý khi vào binh đoàn.
Rất nhiều thanh niên trí thức ở đây đều đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1500234/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.