Bàn tay to lớn của hắn cầm lấy tay cô, bóp nhè nhẹ
- em có thể không ghi
- nếu không chịu học, chắc tôi đi làm bụi đời. Tôi nghèo còn họ giàu, họ có cả công việc ngon lành còn tôi thì phải chạy vạy nộp hồ sơ. Đã vậy họ còn rất kiêu căng. Đặc biệt là những người con gái- chẳng biết từ lúc nào, trần bảo nhi đã tự đầu vào ngực hắn, áp tai vào nghe nhịp tim đang đập bình ổn trong lồng ngực, bàn tay không tự chủ mà đưa lên đặt vào nơi tình yêu được ẩn giấu, cảm giác bình an bủa vây
- vì họ ghen tỵ
- ghen gì?
- em đẹp hơn họ
trần bảo nhi chợt cười. Cô thích cảm giác này, bây giờ cô mới biết mình thích cái cảm giác đó biết nhường nào. Cảm giác nằm gọn trong lòng ai đó, tựa vào bờ ngực vững chãi, cảm nhận mùi hương, vòng tay siết chặt. Còn chiếc cằm nghiêm nghị đặt vào trán cô, nghe giọng nói gần và cảm nhận được hơi ấm từ anh. Có lẽ cô không biết, hàn mặc phong đã bước vào tim cô và ngự trị trong đó rất lâu rồi. Chỉ là cô không muốn đối diện và chấp nhận mà thôi. Tay trần bảo nhi ấn ấn trên ngực hắn theo nhịp tim đập. Hàn mặc phong cúi xuống nhìn cô đang thích thú với con tim mình
- hàn mặc phong , tim anh đang đập này, nó đập rất mạnh a
- nó đang nói nó yêu em.
Trần bảo nhi im lặng. Cô không biết phải nói gì cả. Cô đủ hiểu câu nói đó mang nghĩa như thế nào. Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boss-lanh-lung-va-nu-hoang-bang-gia/2290273/chuong-20-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.