Thầy Lượng cho khởi động để nóng người, tôi thấy bớt lạnh đi 1 chút, chỉ thấy rất dễ chịu, thế mới nói tập thể dục có lợi cho sức khỏe nó là thế này, hôm nay mấy ngộ ra điều đó.
- Chạy 2 vòng quanh sân trường.- thầy Lượng hô to.
- Từ nãy chạy 2 vòng rồi đấy thầy, thầy cho bọn em thở nữa chứ.
- 3 vòng.
- Thôi thôi, bọn em chạy là được chứ gì, quá đáng!
Con Hiền chạy ngang tôi, tôi vừa chạy vừa ôm bụng, do chạy ko đều nên bị đau bụng, nó bên cạnh cau có càu nhàu với tôi:
- Ông này thù lớp mình hay sao ấy, từ đầu giờ chạy ko biết bao nhiêu vòng rồi.
- Haha. Chắc vậy.
Tôi chạy chậm lại, Hiền bỏ xa tôi một đoạn, nó thấy thế quay ngược lại đi song song với tôi:
- Đau bụng à?
- Ừ, chắc chạy ko đều nên đau bụng.
Thầy Lượng thấy tôi với Hiền ko chạy nữa, lấy còi huýt to:
- 2 đứa kia ko chạy đi định trốn à?
- Em đau bụng, nhỡ lăn ra đây chết thì sao?
Nó hét to lại với thầy giáo, thầy giáo tức lắm nhưng ko nói gì thêm nữa. Cả lớp cũng chạy chậm hơn lúc ban đầu, có mỗi thằng Phan là chạy nhanh nhất, nó vẫn giữ được phong độ như lúc đầu. Quên ko nói, thằng Phan lớp tôi cấp 2 đạt giải nhì điền kinh cấp huyện.
- Huýt....... Đi bộ đấy à? Chạy ngay!
Cả lớp tôi lại tiếp tục chạy, trời mùa đông mà mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. Bỗng dưng có đứa " Ối" một tiếng, cả bọn trong lớp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-thu-tinh-anh-viet-cho-em/504752/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.