edit: diepanhquan
beta: Tuyết Miêu
Ninh ma ma vỗ vỗ khuôn mặt tôi, đôi môi đỏ mọng như của Vampire cong lên thành một đường cong hoàn mỹ: “Hiếm khi có khách quan nhớ đến tuyệt kỹ bàn tay vàng của ngươi, còn không tiếc mà nói cho người khác biết. Cố gắng tiếp đãi vị khách quý kia cho tốt, lấy được tiền thưởng, để cho ma ma ta vui mừng.”. Tôi nhìn bà ta một cái, đây mới là tú bà đạt tiêu chuẩn, cho dù đối tượng là một con muỗi cái, cũng phải ăn hoa hồng của nó.
Tôi cứng ngắc cười một tiếng: “Đương nhiên không thể thiếu phần của ma ma.”
Ninh ma ma vừa lòng mà kéo tôi, trực tiếp đưa đến trước cửa sương phòng, lại nhẹ nhàng đẩy tôi vào: “Còn thất thần làm chi, đi a!”, ánh mắt ma ma nóng bỏng cứ như tôi là một tấm chi phiếu lớn, đưa vào là có thể đổi được vô hạn tiền mặt.
Trong sương phòng chỉ có một người đang ngồi yên lặng, y phục của hắn không tầm thường, từ ngũ quan có thể thấy lúc còn trẻ hắn nhất định là một mỹ nam tử. Tuy rằng hiện tại cũng có thể miễn cưỡng xếp người này vào hàng ngũ mỹ đại thúc, nhưng mà hắn có vẻ gầy yếu, da mặt nhão, nét ưu sầu tựa như đã khắc sâu vào giữa hai hàng lông mày, chòm râu hoa râm trên cằm càng làm lộ vẻ suy sụp của hắn. Nhìn dấu vết thời gian lưu lại trên khuôn mặt hắn, phỏng chừng người này đã qua tuổi năm mươi.
Tôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ôn nhu cười nói: “Là Thẩm lão gia sao, nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-xuong-vi-luong/1430097/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.