edit: hangaof beta: Nấm Taemin & Hàn Phong Tuyết
Chuyện mua thân phận giả đối với một người chạy vạy khắp nơi mà trưởng thành như tôi, làm sao có thể thất bại? Không quá nửa tháng, tôi và Phi Tự đã chính thức trở thành Lăng Đang và Lục Khuynh Vũ. Khuynh Vũ là em chồng tôi, còn kẻ trượng phu kia thì không còn nữa, sau khi tôi gả cho hắn được nửa năm thì mắc bệnh, đầu đau nhức, lòng bàn chân bị chảy mủ, tìm đến Địa phủ báo danh. Tộc trưởng Lục gia muốn có đất của nhà tôi, liền dùng mưu kế đuổi chúng tôi đi. Hai người con gái yếu đuối như chúng tôi phải xa xứ, lưu lạc tới Thanh Đường.
Đối với hoàn cảnh tự tạo dựng kia, tôi phải liên tục bắt Khuynh Vũ xác nhận rằng nàng thực sự không có người ca ca xui xẻo nào mới yên tâm thừa nhận thân phận người đã mất kia.
Không phải tôi bị vọng tưởng, có câu “phú tại thâm sơn hữu viễn thân*”, mong là về sau chúng tôi có thể sống những ngày thật tốt lành ở Thanh Đường. Lỡ đột nhiên có người gõ cửa nói: “Nương tử à, ta chính là trượng phu đã mất của nàng, tới đây hôn một cái nào”, tôi chẳng lẽ thực sự hiến tài hiến sắc cho người ta? Suy nghĩ xa một chút cũng không có hại gì.
*Trích trong câu “Bần cư náo thị vô nhân vấn, phú tại thâm sơn hữu viễn nhân”, nghĩa là nghèo ở chợ đông không đứa hỏi, giàu nơi núi thẳm lắm người thăm.
Đảo mắt đã ở khách điếm được hơn nửa tháng, tôi cùng Khuynh Vũ, miệng ăn núi lở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-xuong-vi-luong/1430101/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.